Trên sườn núi, đứng trước một chồng xương khô, đám người Ninh Viễn và Hoa Trần Tử ngồi có, đứng có, nhưng ai cũng rất nôn nao. Cách chỗ bọn hắn chừng mười trượng, Lâm Nhất vẫn nhắm nghiền hai mắt, bất động trong cấm chế.
Hai canh giờ sau, tình hình trong hạp cốc vẫn chẳng có gì thay đổi.
Ninh Viễn đưa tay vuốt bộ râu xanh của mình, dáng vẻ càng lúc càng nặng nề. Bỗng nhiên, gã chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu nhìn về phía một vị tu sĩ Lục Thần môn cách đó không xa, mở miệng hỏi:
- Không biết là Nguyên thần đoạt xá thành hay không thành có gì khác nhau không? Sau đó sẽ như thế nào, kính xin đạo hữu chỉ giáo một chút.
...
Người nọ dời ánh mắt khỏi người Lâm Nhất, suy nghĩ một chút thì trả lời:
- Theo ghi chép trong công pháp của Lục Thần môn ta thì phương pháp đoạt xá có hai mặt. Vừa là đoạt hồn mượn thể trọng sinh, vừa là thôn phệ nguyên thần, cưỡng ép chuyển đổi. Mà cả hai thì đều làm tổn hại đến thiên hòa, tu vi và thọ nguyên đều sẽ bị hao tổn. Sau khi đoạt xá, cần phải bế quan tĩnh tu để tu luyện, mới có thể trừ khử sự tương khắc của thần hồn. Nếu đoạt xá không thành thì sẽ bị cắn trả, nhưng được cũn chẳng thể bù nổi mất.
Ninh Viễn như có điều suy nghĩ, hỏi tiếp:
- Nếu như dị thú có nguyên thần, hơn nữa còn cưỡng ép đoạt xá tu sĩ thì sao, tình hình sẽ thế nào?
Đối phương trầm ngâm, rồi đáp:
- Chuyện này... Người thú khác nhau, mê hoặc, đuổi hồn thì không khó, nhưng muốn đoạt xá chỉ sợ là không dễ. Trong điển tịch của chúng ta cũng chưa từng ghi chép lại...
- Thừa giáo!
Ninh Viễn gật nhẹ đầu, rồi nhẹ giọng bày tỏ sự cảm tạ. Kế đó, gã lại dời ánh mắt đến chồng xương khô kia, nét mặt có chút ủ rũ. Câu hỏi đầu tiên của gã cũng không khó hiểu, dễ dàng nhận thấy gã đang ám chỉ đoạt xá Lâm Nhất không phải là ai khác mà chính là Nguyên thần của một dị thú.
Ở trong hạp cốc trống vắng không có một bóng người nào, vậy mà lại ẩn giấu Nguyên thần của một dị thú, quả thật là không thể tưởng tượng được. Mà việc đã đến nước này, làm cho người ta không cách nào chất vấn, chỉ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến mà ứng phó kịp lúc. Tu sĩ của tất cả các nhà than ngắn thở dài một hồi, ai cũng mang nặng bầu tâm sự...
Áo trắng cỏ xanh, bạch cốt mỹ nhân. Hoa Trần Tử khoanh chân ngồi đó, làm cho khung cảnh quỷ dị này trở nên có chút kinh diễm.
Không còn hai vị sư huynh quen thuộc làm bạn, cô nương này cảm thấy có chút cô đơn. Nàng đưa mắt nhìn sang bộ hài cốt cực lớn kia, kế đó lại dời mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất đang ở trong cấm chế, thần sắc có chút nghi hoặc.
Một con thần giao bốn chân là một tồn tại đáng sợ đến bậc nào! Dù cho không thể đoạt xá thì Nguyên thần của con dị thú kia cũng có thể đùa bỡn hai vị sư huynh của nàng dễ như trở lòng bàn tay. Mà đã qua lâu như vậy, tiểu tử kia vẫn ngây ngốc đứng đó, họa phúc khó lường. Lần này liệu có chuyện gì ngoài ý muốn... Hửm?
Hoa Trần Tử đang nơm nớp bất an thì đột nhiên đôi mắt sáng ngời. Ở bên trong cấm chế, sau hai canh giờ, rốt cuộc bàn tay phải của Lâm Nhất cũng đã chậm rãi buông xuống.
Tiểu tử kia đã biến thành cái xác không hồn, hay là bình yên vô sự? Khó nén được sự nghi hoặc, Hoa Trần Tử đột nhiên đứng bật dậy. Cùng lúc đó, đám người Ninh Viễn cũng trợn trừng mắt. Chỉ thấy trong nháy mắt cánh tay của Lâm Nhất hạ xuống, thì Kim kiếm trong tay cũng biến mất không thấy đâu nữa. Khóe miệng của hắn còn hơi nhếch lên, là một nụ cười rất khó nắm bắt.
- A... Tiểu tử kia không sao cả...
Đám người Ninh Viễn còn chưa suy đoán xong thì Hoa Trần Tử đã hét lên, cắt ngang suy nghĩ của mọi người. Nàng bóp chặt hai bàn tay của mình, thở phào một hơi...
.....
Lâm Nhất thu hồi Kim Long kiếm, vẫn nhắm chặt hai mắt đứng đó. Những lời bàn tán vang lên ngay bên tai, nhưng hắn lại giống như chẳng thể nghe thấy, như thể còn chưa thức tỉnh vậy. Mà bên trong khí hải của hắn đang là một màn mây thu mưa tễ, tình hình rất khả quan.
Mà người vui mừng nhất không ai khác ngoài Lão Long! Sau khi lão nuốt chừng nguyên thần của giao trọng, thì luôn tươi cười không ngớt, hiển nhiên là một kẻ nghèo tám đời, đến phút cuối có thể nếm thử một miếng thịt mặn, khó tránh được đắc ý quên mình.
Lâm Nhất giống như một kẻ đứng ngoài xem xét, không hân hoan cũng không ưu sầu. Dù cho ở bên trong khí hải, không thể thi triển ra Thiên Ma ấn, tam Anh liên thủ lại cũng không đủ sức để đối phó với Nguyên thần của thần giao, quả thật là khiến người ta phiền muộn.
Nguyên thần chi thể của một con Thần giao đương nhiên là rất cường đại. Nếu như không phải có Lão Long ra tay, thì chỉ sợ chuyện khó mà kết thúc được.
Lão Long là một nhân vật giống như Thiên uy, Long uy vậy. Lúc lão mới hiện thân, đã khiến Giao trọng bồn chồn bất an không thôi. Tam anh thì nhân cơ hội này phủ kín khí hải, chặt đứt đường lui của kẻ địch. Tình hình cuối cùng quả thật giống như dự đoán của mọi người. Loại sợ hãi kia giống như phát ra từ bản năng, chỉ biết quay đầu trốn chạy để khỏi chết, nhưng cũng chẳng khác gì ngồi yên chịu chết. Nếu như nó dám liều mạng, thì một đám thần hồn của Lão Long chưa chắc đã là đối thủ của nó!
Nhưng mà, Lão Long lại chẳng chú ý đến chuyện này. Chỉ là một con thằn lằn mà thôi, lại còn dám xúc phạm long uy hay sao. Lão cũng nói rồi, ăn gì thì bổ nấy. Con giao trọng này đúng thật là một vật rất bổ cho thần hồn. Còn bổ hơn cả mười tòa linh mạch. Chỉ cần dùng một hai con là đã có thể cải tạo hồn thể, tái tạo nguyên thần, đến lúc đó, ha ha...
Lão Long kinh hỉ như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Quanh năm nấp trong khí hải, làm sao có nguyên thần đến cho lão thôn phệ. Chẳng biết là bởi vì có qua có lại mới vừa lòng nhau hay là ý định để bớt việc, hoặc là muốn nịnh nọt mà lão còn vứt ghi chép trong thức hải của nguyên thần giao trọng cho Long Anh.
Nguy cơ đã qua, Lâm Nhất đã không cần ngưng trệ quá trình lưu thông khí huyết trong khí hải nữa. Hắn ngưng thần, tiến sâu vào trong thức hải. Trong chớp mắt đã, đủ loại kí ức kéo dài vài vạn năm của con thần giao kia đã lũ lượt bay đến...
Bộ dạng năm đó của con Giao Trọng này lại là một thần giao dài chừng một trượng sao? Nó một mình tiêu dao khắp núi rừng, rồi bị một hồng y nữ tử bắt được, thu vào trong ống tay áo. Kế đó, nó lại được giao cho một lão giả áo bào xanh. Kế đến, nó lại bị dẫn đến một sơn cốc bị phong kín. Nơi này có hơn một vạn giao thú, giao trọng chỉ là một kẻ bèo bọt trong số đó mà thôi. Lão giả áo bào xanh kia mang nó đến đây, rồi lại biến mất không thấy đâu nữa...