Vô Tiên

Chương 1577: Chương 1577: Vật đại bổ (2)




- Ngươi đã đoạt xá Không Nguyên, cớ sao còn ám toám ta? Động chủ kia là của chủ nhân nhà ngươi, vì sao ngươi còn muốn ta dẫn đường, ở trong đó thật sự có phương pháp thoát thân sao?

Biểu cảm của Giao Trọng đã có chút mất kiên nhẫn, hai mắt nó lóe lên hung quang, Lâm Nhất làm như không thấy, nói tiếp:

- Muốn ta dẫn đường không khó, phải xem lời lẽ ngươi ra sao...

Nét mặt thoáng giãn ra, Giao Trọng khinh thường nói:

- Ta dùng nguyên thần thôn phệ nguyên anh, là có thể biến đối phương thành công cụ của mình, đây cũng không phải là đoạt xá hoàn toàn. Ngươi rất am hiểu cấm chế, Không Nguyên kia hiển nhiên không còn tác dụng gì. Thân thể của ta bị tiên cấm phá hủy, không cách nào tiến về phía động phủ...

Nó dùng ánh mắt u lãnh nhìn Lâm Nhất chằm chằm, nói:

- Dẫn ta tiến đến đó, ta sẽ cho ngươi mượn truyền tống trận pháp trong động phủ để rời đi!

Hai người cách cấm pháp giằng co, Lâm Nhất vẫn có chút không hiểu hỏi:

- Ở bên trong động phủ kia, ngoại trừ truyền tống trận pháp ra thì còn có cái gì nữa? Tại sao ngươi không rời khỏi nơi này...

Giao Trọng lại hừ lạnh một tiếng, cúi đầu đánh giá lân giáp che kín thân thể, ý vị không rõ nói:

- Ai mà chả muốn tiêu diêu tự tại... Ta còn bận tìm kiếm tung tích của chủ nhân...

Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên, tiếp tục truy hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai? Vì sao lại vứt bỏ đám các ngươi không để ý?

Giao trọng bỗng nhiên ngẩng đầu lên quát lớn:

- Vô lễ! Sao có thể hỏi tục danh chủ nhân nhà ta? Nhanh chóng dẫn ta tiến về động phủ, ngươi tự mình rời đi, từ nay không ai liên quan đến ai! Còn tiếp tục trì hoãn, ta sẽ chiếm đoạt thân thể của ngươi, một mình làm việc.

Lâm Nhất cũng không hề động đậy, ra vẻ hiếu kỳ hỏi:

- Tiên Vực đã sụp đổ rồi, ngươi cũng không hề có suy nghĩ sẽ rời đi, mà chỉ muốn tìm tung tích chủ nhân là cớ gì?

Giao Trọng trừng hai mắt, quanh thân, từng luồng ngân mang chớp động, cả giận nói:

- Ngươi nói cái gì...

- Ta nói rất rõ ràng đấy, nghe không hiểu sao?

Lâm Nhất đột nhiên thay đổi giọng điệu, khóe miệng mang theo nét cười lạnh nói:

- Tiên Vực đổ, cái gọi là chủ nhân mất tăm mất tích, chỉ để lại một mình ngươi nuôi dưỡng đám súc sinh trong lao lồng. Mà ngươi biết rõ như vậy rồi vẫn ra vẻ không biết, chỉ vì có mưu đồ khác.

- Một tên thảo dân như ngươi lại dám nhục mạ ta nuôi dưỡng súc sinh? Còn nói bậy Tiên Vực đổ...

Giao Trọng nổi giận, sát khí tản ra chung quanh, giận dữ nói:

- Ta đây sẽ nuốt Nguyên Anh của ngươi, đoạt xá...

Lâm Nhất chẳng mảy may sợ hãi, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẩy nói:

- Ta tự nhận mình là cọng rơm cái rác, ngươi lại muốn làm súc sinh ăn cỏ sao. Mà nếu như không phải sớm biết được Tiên vực sụp đổ, đám hiếu tử hiền tôn kia của ngươi có thể trốn ra khỏi sơn cốc sao? Sao ngươi lại dám dòm ngó động phủ của chủ nhân...

Hắn hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Dùng dáng vẻ cùng hung cực ác, lấy đoạt xá để đe dọa ta, làm như ta thật sự sợ ngươi? Ngươi thôn phệ Nguyên Anh của Không Nguyên, thần hồn khó tương dung. Đây mà mới nguyên do không thể đoạt xá hoàn toàn. Ngươi là thú loại, không nên giả vờ làm nhân loại...

- Ngươi là đồ xảo trá... Đoán ra ngọn nguồn thì thế nào? Không thể đoạt xá thì sao? Ta để lại Không Huyền làm gương, còn không phải là muốn dẫn dụ ngươi đến đây sao? Ta đây là muốn nuốt Nguyên Anh của ngươi, lấy ngươi ra sử dụng để tiến về động phủ, vả lại xem ai là tẩu thú.

Giao Trọng đùng đùng nổi giận gào thét, thân hình lóe lên liền lao về phía Khí Hải của Lâm Nhất.

Lâm Nhất không cho là đúng, chỉ thở hắt một hơi, lập tức tản đi thân ảnh. “Hừ! Chỉ cần thức hải không có gì đáng ngại thì cũng chẳng cần lo con yêu vật kia tác quái trong khí hải. Còn muốn thôn phệ sao? Ta có ba nguyên anh, một ẩn chứa Chân Long! Ta cho ngươi bội thực chết!”

Trong nháy mắt giao trọng chìm vào trong khí hải, nó không khỏi ngây ngẩn cả người. Tuy biết là tu vi của người này rất quái dị, lại không ngờ được thật sự là nhất thể tam anh. Trước tiên không biết nên nuốt cái nào...

Nhưng mà vào lúc này, cả ba nguyên anh đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn thì đột nhiên lại có động tác, cả ba đồng thời nhấc tay lên. Trong lúc Giao Trọng đang chần chờ thì một cây gậy sắt, một thanh kim kiếm và một tia hỏa quang đã nhanh chóng ập đến. Nó bày ra vẻ khinh thường, khí diễm phóng đại, đánh đến chỗ Đạo Anh tu vi yếu nhất.

Nhưng chỉ trong chớp mắt kia, đột nhiên ngàn vạn kim quang lập lòe. Huyền Thiên kiếm trận bỗng nhiên được kết thành. Ngay tiếp đó, sấm sét mãnh liệt, từng trận hắc phong nổi lên, kiếm khí tàn sát bừa bãi, sát cơ từng trận, Giao Trọng lập tức luống cuống tay chân.

Lôi pháp và thiết bổng thì chẳng có gì đáng lo. Mà kiếm trận thì lại có chút phiền phức. Cái tia hỏa đăng quỷ dị kia khiến cho Giao Trọng không dám khinh thường. Thân hình nó liên tục biến đổi, hóa thành một con thần giao bốn chân màu bạc, uy thế đại thịnh.

Thần giao hung hăng đánh bay Thiết bổng, né tránh thiên sát lôi hỏa, một đường phá tan kiếm trận. Cái miệng của nó há rộng, điên cuồng cắn về phía Đạo Anh. Tu vi của nó quá mức cường đại, tam anh liên thủ lại vẫn không thể ứng phó được.

Trong lúc nguy cấp, Đạo Anh khép chặt mắt ngay ngắn ngồi đó, không kịp né tránh. Hơn thế nữa, ngay tại lúc không cho phép trì hoãn thì bỗng nhiên một con Kim Long chợt xuất hiện, long uy vô thượng, thoáng chốc đã chôn vùi khí thế hung tàn của Thần giao.

Thần Long! Giao Trọng sợ hãi, vội vàng quay người trở lại.

Sau một hồi hào quang lập lòe, một lão giả khoác áo bo màu vàng chắp hai tay sau lưng ngang nhiên lẳng lặng đứng trong khí hải, uy phong lẫm liệt không ai bì nổi. Nhưng bỗng nhiên, lão lại bày ra dáng vẻ thèm chảy nước miếng, vuốt râu cười to nói:

- Ha ha! Vật đại bổ tới cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.