Trên đường đến, Lâm Nhất đã nảy sinh nghi hoặc rồi. Sau khi đi đến hạp cốc này, thần sắc của Hoa Trần Tử liền trở nên khác thường. Không Huyền vừa giận vừa sợ hô to một tiếng. Còn có Không Huyền, cử chỉ càng lúc càng khác thường, càng làm cho hắn sinh ra sợ hãi và đề phòng.
Nhưng mà, Không Nguyên bạo hởi chất vấn, hiến cho Lâm Nhất kinh hoảng, không kịp né tránh. Đối phượng rất mạnh, vượt quá dự liệu của hắn. Khoảng cách gần trong gang tấc, một tia ngân quang yếu ớt bỗng nhiên ập đến, thoáng chốc đã xuyên qua mi tâm của hắn, chui vào trong thức hải.
Đó là một quái vật đầu người thân giao, quanh thân phủ lân giáp màu bạc rậm ráp, trên đỉnh đầu còn có hai điểm hơi nhô lên, dáng vẻ khá là dữ dằn, hung tợn. Cả người nó du động, rồi đột nhiên bay vào chỗ sâu trong thức hải.
Chỉ trong tích tắc này, Lâm Nhất đã hiểu rõ mọi chuyện. Tay hắn xách kim kiếm, giống như một người đã mất hồn trân trân đứng đó, chậm rãi khép hai mắt lại, chỉ có sắc mặt là liên tục biến ảo...
Ở cách đó chừng ba thước, Không Nguyên hai mắt thất thần, trong lúc lơ đãng, cả người gã chao đảo, đầu lệch sang một bên. Chỉ trong nháy mắt, gã đã như lá khô lìa cành, cả người như bị vạn kiếm xuyên qua, nhanh chóng hóa thành một bộ xương khô, ầm ầm rơi xuống đất.
Ở cách đó chừng mười trượng, đám người Hoa Trần Tử và Ninh Viễn kinh ngạc không thôi. Lâm Nhất phẫn nộ, Không Nguyên ngã lăn, hết thảy đều đến quá bất ngờ, làm cho mọi người không kịp chuẩn bị.
Sau một hồi, Lâm Nhất vẫn đứng yên không nhúc nhích, tình hình vô cùng quỷ dị. Mọi người đứng ngoài quan sát cũng dần dần khôi phục lại tinh thần. Nhưng cả đám vẫn hai mặt nhìn nhau mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Vì sao Lâm đạo hữu lại giết Không Nguyên...
- Vì sao Lâm đạo hữu lại vô cớ giết người...
- Không phải là Không Nguyên đánh lén Lâm đạo hữu không thành, nên mới...
- Vì sao Không Nguyên phải hại Lâm đạo hữu...
- Lâm đạo hữu bị làm sao vậy...
Trong lúc mọi người đang ồn ào suy đoán thì một tu sĩ Lục Thần môn chần chờ một chút, rồi chợt lên tiếng:
- Không Nguyên đạo hữu thần hồn thất thủ, là dấu hiệu của việc đoạt xá...
Sắc mặt của Hoa Trần Tử có chút tái nhợt, trong lúc bàng hoàng có chút hối hận, tự mình nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Sư huynh của ta tại sao lại vô cớ bị đoạt xá? Người nọ... không phải là sư huynh của ta...
Trên đường đến nàng đã phát hiện ra vị sư huynh quen biết đã lâu của mình có chút khác thường, nhưng cũng không tiện nói rõ. Mà giờ khắc này, tình hình chuyển biến đột ngột, nói cái gì thì cũng đã quá muộn rồi. Vốn tưởng rằng tiểu tử kia nhạy bén hơn người. Ai ngờ, đối thủ của hắn lại quá mức quỷ dị. Lần này hắn thật sự phiền toái rồi...
Ánh mắt của Ninh Viễn lướt qua Hoa Trần Tử và đám tu sĩ Lục Thần môn, sau đó lại nhìn chồng xương trắng trước mặt, biểu cảm càng lúc càng ngặn nề. Gã đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi nói:
- Lâm đạo hữu đã rơi vào cấm chế, chúng ta không làm gì được. Đành phải tạm thời thủ ở chỗ này. Xem thời cơ rồi tiếp tục tính toán. Nếu như có dị biệt, liệt vị... Kính xn hãy tự hành trốn đi để khỏi chết!
Nói xong thì gã thở dài một tiếng, rồi lùi lại phía sau mấy bước, tìm một khoảng đất trống ngồi xuống. Dáng vẻ ưu sầu nhìn chằm chằm về phía trước.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu thấp thỏm không yên. Có thể đoạt xá thì không phải là cao nhân Quỷ Tu thì chính là đã tu thành Nguyên thần! Ở trong hạp cốc giống như tuyệt địa này vì sao lại có một nhân vật thần bí khó lường như vậy? Mà nếu như thật sự như vậy, kẻ kia đã hại sư huynh đệ Không Nguyên, Không Huyền, lại có can đảm ra tay với Lâm Nhất, người nọ cũng chẳng phải là người lương thiện gì. Chỉ mong Lâm đạo hữu cát nhân thiên tướng, bằng không thì mọi người thật sự không còn đường để đi nữa rồi.
Giờ khắc này, tu sĩ của tất cả các nhà đều rất quan tâm đến họa phúc lành dữ của Lâm Nhất, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của mình. Mà vách đá cách bọn hắn chừng mười trượng trước mắt kia, chẳng khác gì lôi trì, không cách nào vượt qua. Đối mặt với Tiên gia cấm chế, hai vị tu sĩ Lục Thần môn cũng hoàn toàn bó tay chịu trói. Trước mặt đành phải theo lời Ninh Viễn, yên lặng theo dõi kỳ biến...
Lâm Nhất khép chặt hai mắt, đứng trước vách núi. Tay hắn còn nâng Kim Long kiếm, chém thẳng vào không trung. Nhưng lại bất động như một con tò te được nặn từ đất sét. Mà bên trong thức hải của hắn lại vô cùng náo nhiệt...
Nguyên thần đoạt xá! Lúc con yêu quái vừa giống như vừa giống thú xâm nhập vào sâu bên trong thức hải của hắn, Lâm Nhất đã phát giác ra. Sưu tầm và nhiễu loạn trí nhớ trong thức hải là đã có thể cầm chân thần thức của người đó và kiềm chế Nguyên anh, cuối cùng sẽ đoạt xá thần công. Mà hắn lại tu luyện Đoán Thần giám đã nhiều năm, thần thức đủ cường đại, há có thể để cho quái vật kia dễ dàng đoạt xá được?
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lâm Nhất cũng bất chất suy tính nhiều. Lúc này, hắn đã rơi vào cấm chế, có thể nói là nửa lợi, nửa hại. Chỉ cần nhúc nhích một cái sẽ lập tức thân tử đạo tiêu. Nhưng lại tránh đi mối lo bị người khác quấy rầy. Thật sự là rất dễ để chuyên tâm đối phó với con quái vật ý đồ bất chính này.
Tâm niệm của Lâm Nhất vừa động thì một bóng người hư ảo đã xuất hiện ở cuối thức hải. Lúc bé gái hiện thân, hai tay còn liên tục vung vẩy, tầng tầng lớp lớp cấm pháp từ trong lòng bàn tay đánh ra. Chỉ sơ một nhịp thở, hắn lại tiến về phía đó, lặp lại chiêu cũ.
Chẳng bao lâu sau, con quái vật kia đã bị chặn đường đi. Nó lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi ngang nhiên dựng thẳng người lên xông đến, khí thế kinh người.
Cấm pháp chính là dùng thần hồn lực lượng để phân bố, xem như là một thể với thức hải, uy lực không hề tầm thường. Quái vật kia quấy đảo một lát, thấy hiệu quả là vô cùng nhỏ, liền chuyển hướng chạy về phía khác. Rất dễ dàng để tìm được đường chạy. Nhưng mà nó còn chưa kịp ngang ngược mạnh mẽ xong đến thì Lâm Nhất đã hóa thành một người bé nhỏ bất ngờ xuất hiện. Hơn mấy trăm ngàn phù trận lũ lượt kéo đến, thoáng chóc đã phong kín đường đi.
Thấy Lâm Nhất sớm đã có phòng bị, quái vật kia khá là bất ngờ. Nó treo mình trên bầu trời trong thức hải mênh mông, gương mặt vừa giống người, vừa giống thú nở ra một nụ cười quỷ dị, gằn từng chữ một:
- Lâm Nhất! Mang ta đến động phủ của chủ nhân ta sẽ buông tha cho ngươi!
Lời nói của nó tuy cứng ngắc, nhưng lại nghiêm túc.
Có cấm pháp làm chỗ dựa, Lâm Nhất tạm thời yên lòng hơn. Hắn khẽ đánh giá con quái vật hung hăng vênh váo kia, khẽ gật đầu một cái, kế đó lại lắc đầu, sau đó nữa thì từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Bộ xương cốt dài hơn mười trượng kia là do ngươi để lại! Ngươi là một con Giao thú!
- Càn rỡ! Ta chính là Thần giao nhất tộc, tục danh là do chủ nhân bản tăng. Ngươi dám gọi ta là Giao Trọng!
Sắc mặt của nó hơi trầm xuống, lời nói đã lưu loát hơn rất nhiều.
Đã biết nhận chủ nhân thì sẽ phải cam chịu làm nô tỳ, có chỗ gì đáng khoe khoang sao? Còn tự nhận là Thần giao nhất tộc, hắn vứt thần long nhất tộc đi đâu? Nhưng mà, Nguyên thần yêu vật này thật sự đến từ con thần giao kia! Hắn vậy mà có thể luyện hóa hình người, tu vi không phải chuyện thường. Lâm Nhất cũng không hề thay đổi sắc mặt, nói:
- A! Hóa ra là Giao Trọng đạo hữu! Thất kính!
Hắn lấy lòng, nhưng lại không nịnh nọt, đối phương hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói:
- Thứ ti tiện như cỏ rác như ngươi, nên tôn xưng ta là chủ nhân, hoặc là đại nhân, để bày tỏ kính ý!
Lâm Nhất ngạc nhiên, lập tức lơ đễnh xua xua tay nói:
- Thôi đi! Ngươi cứ xem ta cọng rơm cái rác là được rồi...
Hắn khẽ bĩu môi, rồi lại không nhịn được mà nói tiếp: