Gã nhìn về phía xa, ám chỉ nói:
- Con đường ra duy nhất chính là động phủ đằng kia. Ta không biết làm thế nào để đả thông cấm pháp, chỉ có thể làm theo bản năng. Nếu như chư vị vô tình thoát khốn được, thì nãy nể mặt ta mà nghĩ cách liệm di hài của sư huynh ta, tất cả đều phó mặc cho số phận rồi...
Gã quay người lại, phất phất tay, Không Nguyên cũng không quay đầu lại mà đi xuống sườn núi. Mới vừa rồi, gã nói những lời kia, không phải là không có lý. Vả lại, gã với sư huynh tình thâm ý trọng. Mọi người cũng từ trong sợ hãi tỉnh táo lại, ai nấy đều lộ ra vẻ do dự. Chỉ là, chạm vào cấm chế trên sườn núi lại có thể nghịch chuyển sinh tử, ai cũng không muốn hóa thành một đóng xương khô...
- Làm sao ngươi biết được trong động phủ này có lối ra...
Lâm Nhất đột nhiên mở miệng hỏi. Không Nguyên quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của hắn chẳng có gì bất thường. Đối phương vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bước chân đã thả chậm hơn rất nhiều, nói tiếp:
- Xương cốt của đám thần giao kia chất chồng lên thế, nhất định là có nguyên do. Động phủ này là con đường duy nhất có hi vọng để rời núi, há có thể chỉ vì an nguy nhất thời mà vứt bỏ không để ý đến? Tiên duyên chưa đến, lại chưa thể thoát thân, sư huynh của ta lạc đường, kết cục phí mạng, có khóc cũng chẳng làm được gì...
Lâm Nhất hơi trầm ngâm, nói:
- Đã như vậy, thì ta sẽ cùng ngươi tiến lên một lần!
Ở bên cạnh, Hoa Trần Tử đột nhiên dừng chân. Hắn làm như không thấy, đi thẳng về phía trước. Không Nguyên đã dừng chân chờ đợi, mang theo sự hoan hỉ nói:
- Có Lâm đạo hữ tương trợ, đại sự nhất định thành!
Hai vị tu sĩ Mặc Môn cũng âm thầm chú ý đến, bọn hắn theo qua bên này, noi:
- Không Nguyên đạo hữu cũng không hề nói ngoa! Vách đá kia cách cấm chế hơn mười trượng, nơi đó không có hung hiểm, có thể đến gần để xem...
Hai người này và Lâm Nhất đều am hiểu cấm pháp, bọn hắn mở miệng đều làm mọi người động lòng. Vách đá kia cách dốc núi khá xa, đến gần dò xét cũng chẳng có gì khó khăn. Còn nữa, có người đi trước mở đường, nếu như thật sự tìm ra được phương thức thoát khốn, hoặc là đoạt được thứ gì đó, chẳng phải là phong hồi lộ chuyển sao...
Vẻ mặt của Không Nguyên chợt chấn động, gã không đợi được nữa mà lập tức quay người chạy đi. Chỉ sau một lát, tất cả mọi người đã chạy đến trước hẻm núi, lần lượt dừng chân.
Trên vách đá cách sườn núi chừng mười trượng có bốn năm bộ hài cốt dài ngắn không đồng nhất của dị thú trải ngang. Đập vào mắt mọi người là một chồng bạch cốt rậm rạp, từng trận hàn khí thổi qua, còn lộ ra một uy thế không hiểu, khiến người ta không tự chủ mà dừng chân.
Lâm Nhất theo sau mọi người, cũng dừng chân dò xét. Hắn nhướng nhướng mày. Từ bên trong đống bạch cốt lộn xộn, hắn tìm ra được một bộ xương cốt của dị thú rất bất thường. Bộ thi hài của dị thú kia rất giống với thần giao, chỉ là thân dài hơn mười trượng, lại có bốn chân. Rất giống Giao Long, vô cùng khí phách.
Một con Thần Giao bốn chân sẽ có tu vi như thế nào? Luyện Hư hay là hợp thể? Dị thú viễn cổ cường đại như thế, lại bị hóa thành một đống xương trắng. Qua đó có thể thấy được, cấm chế này là một tồn tại đáng sợ đến bậc nào. Mà ở một nơi tuyệt địa như vậy, lại có động phủ của tiên nhân ở trên vách đá dựng đứng...
Cách nhau gần như vậy, nhưng thần thức lại chẳng thể nhận ra tầng cầm chế kia. Đám người Ninh Viễn và Hoa Trần Tử không dám tiến lên trước. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Một tầng tiên gia cấm chế hung hiểm khó lường như vậy, lại hoàn toàn bao trùm vách đá. Muốn tiến đến gần động phủ kia nửa bước quả thật khó khư lên trời.
Mà Không Nguyên thì đã từng đi qua nơi này. Gã bước qua đóng hài cốt vô cùng thoải mái, chỉ một lát sau, gã chỉ còn cách vách đá hơn mười trượng. Thấy Lâm Nhất vẫn còn đang nhìn đống hài cốt kia đến xuất thần, gã có chút ngạc nhiên, liền hối thúc:
- Lâm đạo hữu, chung quanh cũng chẳng có gì đáng ngại...
Lâm Nhất nhìn về phía Không Nguyên, lặng lẽ gật đầu. Hắn men theo dấu chân người trước, từng bước tiến lên.
Cách vách đá chừng mười trượng, hơn mười người dừng chân, nín thở ngóng nhìn. Đôi mắt Hoa Trần Tử chợt lóe lên, lại không nhịn được mà hét lên:
- Lâm Nhất, phải cẩn thận đấy...
Ninh Viễn cũng nhắc nhở:
- Lâm đạo hữu, nếu như không thể làm vậy thì kính xin kịp thời quay lại...
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất đã bước đến trước người Không Nguyên. Đối phương thì bận bù loa bù lu cả lên, còn hắn thì dừng chân, không nói.
Không Nguyên tế ra một thanh phi kiếm. Phi kiếm vừa bay được một đoạn thì biến mất không thấy đâu nữa. Gã vò đầu bứt tai một phen, lại đưa tay chụp vào hư không. Mà bộ hái cốt cách đó mấy trượng vẫn chẳng mảy may dịch chuyển. Trong lúc ấy, chợt hắn chạy đến bên cạnh Lâm Nhất, biểu cảm có chút khó xử nói:
- Lâm đạo hữu bản lĩnh cao cường lại am hiểu cấm pháp chi đạo rất sâu, có thể giúp ta liệm bộ di hài kia không?
Lâm Nhất cũng không từ chối, đáp:
- Cũng được! Để ta thử một lần xem sao!
Không Nguyên vô cùng hào hứng, vui vẻ nói:
- Sư huynh của ta đi xa hơn ba trượng, chỉ cần chú ý hơn một chút, muốn tìm đến động phủ kia cũng không khó...
Lâm Nhất từ chối cho ý kiến, cười nhạt một tiếng. Dĩ nhiên là hắn đã phát hiện ra cấm chế. Hắn im lặng một lát, sau đó liền nhấc chân di chuyển. Hắn cũng không trực tiếp lên, mà hết rẽ trái rồi quẹo phải, luôn duy trì khoảng cách ba trượng. Sau đó hắn đột nhiên xoay người lại, trong mắt chớp động huyết quang.
Không Nguyên nhắm mắt nối gót bước đến, vội vàng đuổi kịp bước chân, hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao Lâm đạo hữu lại dừng chân? Là chờ ta liệm di hài...
Sắc mặt của Lâm Nhất thoáng trầm xuống, một thân sát khí cuồn cuộn, lạnh giọng nói:
- Lập tức cùng ta rời khỏi cấm chế! Dám can đảm theo đuôi nửa bước, chết!
Không Nguyên giật mình, lập tức đưa tay lên túm chòm râu, dáng vẻ mờ mịt không hiểu, nhìn Lâm Nhất chằm chằm. Sau đó, đột nhiên gã mỉm cười quỷ dị.
Đồng tử của Lâm Nhất hơi co lại, hắn nhấc tay lên, một đạo kim quang bổ đến. Mà Kim Long kiếm còn chưa rơi xuống thì đột nhiên bị định trụ lại. Một đạo ngâng mang đột nhiên hiển hiện...