Tiếng hét vang lên, từ phía xa hiện ra dáng người của Không Nguyên. Gã ta vội vàng chạy đến trước mặt mọi người, dáng vẻ kinh hoảng không thôi. Mọi người có chút mờ mịt, Hoa Trần Tử vội tiến lên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Không Huyền sư huynh đâu...
Không Nguyên là một lão đầu hơn năm mươi, gương mặt gầy gò, râu tóc xám trắng. So với sư huynh Không Huyền của mình thì gã ta thấp hơn một chút, tính tình cũng nóng vội, hấp tấp hơn nhiều.
Còn chưa kịp giữ thăng bằng thì Không Nguyên đã gấp gáp nói:
- Sư huynh của ta... huynh ấy... huynh ấy...
Gã ta vừa nói đến đây thì biểu cảm đột nhiên trở nên suy sụp, có chút đau lòng ngửa mặt lên trời thở dài. Kế đó nhìn về phía Hoa Trần Tử liên tục lắc đầu, giống như là khổ không thể tả.
Thấy tình hình này, nội tâm của mọi người liền trầm xuống. Kiếp nạn vừa mới qua, tai họa lại đến nữa rồi sao?
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Không Nguyên đạo hữu, kính xin nói ra tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Tất cả các đồng đạo đều ở đây, cũng tốt để tính toán.
Nếu là lúc trước, Lâm Nhất chỉ là một tên thấp cổ bé họng không có chỗ nói chuyện. Mà hiện tại, hắn vừa lên tiếng đã lập tức có người phụ họa theo.
Không Huyền ổn định lại tinh thần, liền nói qua những chuyện mà gã đã gặp phải một lần. Bảy ngày trước, hai sư huynh đệ bọn hắn xâm nhập vào một chỗ bí ẩn. Ở đó, hai người bọn hắn tìm được một động phủ, rồi bị rơi vào trong một vòng cấm chế quỷ dị. Sau mấy ngày vùng vẫy, rốt cuộc gã cũng may mắn trốn thoát. Sư huynh Không Huyền của gã lại rơi vào trong nhà tù, chẳng thể thoát thân được...
Bất kể là ở bên trong có ẩn giấu động phủ của Tiên gia, hay là Không Huyền sống chết còn chưa rõ thì đều khiến cả đám người không thể xem nhẹ. Nếu như muốn biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào thì chỉ có đích than đến thực địa mới có thể tìm ra được. Vậy nên, ý tưởng của Lâm Nhất cũng không quá khác biệt với mọi người, tất cả lập tức theo chân Không Nguyên đến chỗ đó.
Lâm Nhất để mọi người đi trước, một lần nữa chú ý đến động tĩnh bốn phía. Vách đá cao chọc trời xanh, cấm chế bao trùm, đây thật sự là một lồng giam. Nơi này không có thần giao hoành hành, hắc trì không chút gợn sóng. Đi đến dưới chân núi thì có thể nhìn thấy được một huyệt động, chắc là chỗ cho đám dị thú kia nghỉ lại. Ngoại trừ mùi máu tanh và một quang cảnh rất bừa bộn ra thì không thấy điều gì khác thường.
Cách nơi này mấy chục dặm chính là một vách đá hẻo lánh. Đi đến gần đó, Không Nguyên đi trước chợt dừng chân, mang theo sự bối rối, giải thích nói:
- Nơi này nhìn thì rất bình thường, nhưng kỳ thật lại có lối tắt khác. Bởi vì không muốn nhiều chuyện nên hai sư huynh đệ chúng ta mới không để lộ ra...
Không muốn nhiều chuyện là giả, không muốn bị người ta chiếm được chỗ tốt mới là thật. Đây cũng là chuyện hợp lẽ thường tình, chẳng có gì đáng chỉ trích. Nhưng mà, gây ra phiền toái như vậy, nét mặt của gã cũng trở nên có chút khó coi.
Trong mắt Nguyên Anh tu sĩ, sơn cốc này chỉ rộng một tấc vuông. Quả thật không cất giấu được cái gì. Tuy nơi này có vách đá ngăn cản, dưới sự dò xét của thần thức thì không tìm ra được điều gì khác thường. Nhưng mà, những lời Không Nguyên vừa nói vừa rồi lại kích thích sự mong đợi của mọi người.
Dưới sự tò mò, tất cả mọi người đều ngưng thần nhìn lại. Không Nguyên không men theo dốc núi mà đi trái lại, gã lại dọc theo một lối mòn nhỏ, tiến đến trước một vách đá hẻo lánh. Gã vươn tay ra trước. Chỉ thấy một tầng chấn động vặn vẹo vô hình hiện lên, sau lưng tấm thạch bích màu vàng đất kia lại hiện ra một khe sâu rộng đến vài trượng.
Thấy thế, mọi người kinh ngạc không thôi. Khe núi chỉ gần trong gang tấc nhưng không một ai lại phát giác ra. Có thể thấy được, tiên gia cấm chế này là vô cùng thần dị khó lường.
Không Nguyên tiếp tục mở miệng giải thích. Mấy hôm trước gã vô tình chạm phải nơi này, vốn còn tưởng rằng sẽ gặp được một trận cơ duyên, lại không ngờ được lại hái phải một mầm tai vạ. Nhưng mà, tiên gia động phủ kia là thật đất. Dưới sự dẫn dắt của gã, mọi người nối đuôi nhau tiến về phía trước, ai ai cũng đề phòng cảnh giác.
Khe núi này dài hơn mười dặm, càng giống như là một sơn động bị phong kín hơn. Nó rộng chừng ba bốn trượng, cao vài chục trượng, vô cùng u ám, lại hẹp dài. Không Nguyên đi trước dẫn đường, Hoa Trần Tử cùng kề vai sát cánh với gã mà đi, thỉnh thoảng sẽ lại hiếu kỳ mở miệng hỏi thăm. Mà vị sư huynh kia của nàng đương nhiên là tâm sự nặng nề, căn bản là cũng chẳng thể nói nên lời.
Lâm Nhất đi ngay sau lưng hai sư huynh muội kia, không nói một lời, rồi lại có điều suy nghĩ. Một phong cốc bị phong kín, tại sao còn có ẩn giấu một nơi như vậy? Mấy con thần giao kia đã sinh sống ở đấy mấy vạn năm, chẳng lẽ lại không phát hiện ra chỗ kia? Mà tại sao, một đám súc sinh đã có linh trí lại đẩy từng tảng đá lớn lấp kín sơn động, liều lĩnh chạy ra ngoài tìm đường sống...
Chỉ trong chốc lát, cả đoàn người đã đi xuyên qua khe núi, xuyên qua một đạo cấm chế vô hình. Mỗi người đều lần lượt dừng bước, kinh ngạc không thôi. Hoa Trần Tử cũng không còn hào hứng trò chuyện với sư huynh nữa, nàng lùi bước, bước đến bên người Lâm Nhất. Cô nương này mấp máy môi, thất thanh la lên:
- Có động thiên khác! Ồ! Đó là...
Bên trái khe núi, dốc núi kia chính là giới hạn của hạp cốc. Ánh mặt trời nơi này có năm màu, khắp núi tươi đẹp, nguyên khí mờ mịt, hiển nhiên là một nơi tiên gia phúc địa.
Mọi người cũng không chú ý đến hắn nữa, tất cả đều dồn ánh mắt vào một chỗ. Ở trên vách đá cách bọn hắn chừng ba năm trượng, có một sườn dốc đá chọc thẳng trời cao. Hơn nữa, còn có thể thấy rõ ràng trên sườn dốc có một cửa động. Ở bên dưới sườn núi là một đống hài cốt cửa dị thú trải ngang, giật mình là, trong đó lại có một người đang cô độc ngồi đó...
- Đó là Không Huyền sư huynh!
Hoa Trần Tử kinh hô một tiếng, người nọ chậm rãi xoay người lại. Chính là Không Huyền Thiên Đạo môn.
Không biết vì lý do gì, ánh mắt của Không Huyền đột nhiên lướt qua mọi người, sắc tái tái nhợt, cất giọng quát lên:
- Nhanh đi...
Lời vừa ra khỏi miệng, chủ nhân đã lập tức im bặt. Một luồng hào quang hiện lên, gã đã hóa thành một bộ xương khô, rơi xuống đất.
Dị biến chợt hiện, khiến đám tu sĩ nơi này đều trợn mắt há hốc mồm. Động thiên phúc địa chẳng thấy đâu, chỉ thấy từng trận âm phong quét ngang khắp nơi, khiến cho mọi người không rét mà run.
- Liệt vị đừng kinh hoảng! Trong vòng mười trượng chung quanh dốc núi kia trải đầy cấm chế, chỉ cần không cẩn thận một chút, nhất định sẽ thịt nát xương tan. Sư huynh đáng thương của ta, huynh ấy... Ài!
Không Nguyên ai thán một tiếng. Phát hiện sau lưng không có động tĩnh gì, lập tức quay đầu nhìn lại. Hơn mười người kia đều đứng yên bất động, hiển nhiên là có điều cố kỵ, không một ai nguyện mạo hiểm tiến vào hiểm địa. Gã kinh ngạc hỏi:
- Các vị đạo hữu đã đi đến tận đây rồi, tai sao lại dừng chân?
Ninh Viễn đưa tay vuốt bộ râu mà xanh, nhìn chung quanh. Thấy Lâm Nhất nhìn chằm chằm về phía xa, không lên tiếng, gã chợt trầm ngâm, nói:
- Tiên duyên là bất dịch, sinh tử lại chỉ có một hồi. Tình hình còn chưa rõ, làm việc phải cẩn thận!
Nỗi khiếp sợ của mọi người còn chưa tiêu tán hết. Gã nói lời này của thật là rất hợp lý hợp tình. Lần lượt đã chết đến chín người, kế tiếp còn chưa biết là người nào.
Không Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, giọng điệu của gã có chút nặng nề, nói:
- Ta và sư huynh tầm bảo cũng chỉ là tiện đường, tìm đường thoát thân mới là mục đích chính! Thần giao kia thế không thể đỡ, sớm muộn gì sẽ có một ngày chúng trở lại, chúng ta đều khó mà thoát khỏi cái chết. Dù cho là có thể tạm thời sống sót, nhưng mà thọ nguyên còn chưa tiêu hao hết thì thân đã tử, đạo đã tiêu rồi...