Căn bản là Lâm Nhất không quan tâm đến tình hình chung quanh, chỉ có hít thở điều thức. Cho đến bảy ngày sau, sắc mặt tái nhợt của hắn mới dần trở nên hồng hào hơn một chút. Nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, giữ nguyên tư thế không động đậy. Chỉ có hai hàng lông mày là hơi cau lại, như có điều suy nghĩ.
Mượn lực lượng của Long Linh để chiến đấu, một quyền đánh bay Canh Ngọ của Chân Vũ môn. Lúc ấy hắn còn cho rằng đó là uy lực chân chính của Thăng Long quyết. Cho đến ngày hôm nay, hắn mới biết hóa ra là không phải vậy.
Lão Long lại nhắc đến Thần Long nhất tộc lần nữa, trong giọng nói có ý khoe khoang, có thể thấy được Thần Long quyết này có chỗ bất phàm. Bản thân lão đến từ Long tộc, chắc chắn là cực kỳ quen thuộc với loại công pháp này, nhưng lại không chịu giải thích tỉ mỉ. Nguyên do thật sự không thể nào biết được. Tuy lời nói ám chỉ nhiều điều, nhưng lại chưa hề chỉ rõ...
Quả thật không ngờ được, Thăng Long quyết của Ma Long bí quyết này lại lợi hại đến vậy. Nếu như không phải hắn có ý liều chết thì còn khó mà nhận ra sự huyền diệu này. Bản thân hắn mới đạt đến cảnh giới tiểu thành tầng thứ tư của loại công pháp này, căn bản là lúc thi triển không thể xuất ra uy lực chân chính. Trong tình huống bất đắc dĩ, Long Anh bị cạn kiệt lực lượng nên Ma Long mới có cơ hội bộc phát uy thế.
Nhưng mà, dọa lùi một đám súc sinh rồi bản thân hắn cũng như nỏ mạnh hết đà. Tu vi của Long Anh hầu như đã mất hết, năm phần tu vi của Đạo Anh cũng tiêu hao hết ba phần, mà Mặc Ân cũng bị hao tổn. Cũng may, phân thaant huật rất có hiệu quả, bằng không thì tình trạng của hắn hiện tại đã thê thảm hơn nhiều. Kỳ quái chính là, đám thần giao hai chân kia...
Nhớ đến cảnh tượng không tài nào tưởng tượng nổi lúc nãy, Lâm Nhất không nhịn được mà nổi lên tò mò. Một đám thần giao bản tính khát máu, đột nhiên lại biến thành chó nhà sủng nịnh. Là đám bọn hắn nhận ra chủ nhân hay là bị khuất phục trước Long uy? Nếu như bên cạnh hắn có vài con dị thú hung mãnh, có thể điều động sử dụng được thì chẳng phải hắn đã có thể hoành hành Cửu Châu? Còn cần gì phải e ngại Văn Bạch Tử...
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất liền không cho là đúng mà nhếch miệng. Nếu như là vậy, thì đừng nói là không có cách nào thuần phúc đám súc sinh kia, mà chuyện này thì khác gì việc Lão Long giễu cợt hắn ký thác an nguy của mình cho người khác? Dùng tay sai làm nanh vuốt, nuôi sủng vật cường tráng để nhe nanh, đây là loại chuyện chỉ người tầm thường mới làm. Tự dựa vào một đôi thiết quyền, chống lại đao kiếm mới là việc đáng nở mày nở mặt.
Một đám dị thú viễn cổ bị tù khốn tại nơi này, vì sao lại vậy...
Trong lòng có nghi hoặc, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra... Nơi này cũng là một sơn cốc phong bế, rộng chừng vài chục dặm, khắp nơi đều là thảo mộc đứt gãy, vô cùng bừa bộn. Ở chính giữa sơn cốc, có một ao nước đen, rộng hơn mười dặm, mùi tanh bức người.
Một nơi tốt đẹp như vậy lại bị giẫm đạp không còn hình dáng. Bị tù khốn ở nơi đó vài vạn năm, thật là khổ cho đám súc sinh kia. Mà cấm chế ở trong sơn động lúc đến và trong sơn cốc này là do có người cố ý bày bố...
Lúc suy nghĩ đến đây, Lâm Nhất đột nhiên vỗ nhẹ phiến đá trong tay. Hắn mượn nhờ hai khốn linh thạch thượng phẩm, khôi phục lại hơn phân nửa tu vi cho Tam Anh. Nhưng mà, trong lúc cưỡng ép thi triển phá không độn pháp lần thứ ba thì tia linh lực kỳ dị trong cơ thể hắn đã tiêu hao sạch, không còn lại chút gì.
Tia linh lực kia tuyệt đối không tầm thường. Nó đến rất kỳ quặc rồi đi cũng rất bất ngờ, làm cho người ta cảm thấy mất mát nhưng lại chẳng thể làm được gì...
- Hì hì, tỉnh rồi...
- Ha ha! Thật tốt, Lâm đạo hữu không có việc gì...
Theo tiếng cười quay đầu nhìn lại, Lâm Nhất gật đầu thay lời chào, nói:
- Hai vị, có lòng rồi!
Hắn có can đảm nhập định tĩnh tu trước mắt mọi người, đó là vì có chỗ dựa. Mà Ninh Viễn và Hoa Trần Tử đích thân hộ pháp cho hắn, hành động này có chút thiện ý, làm cho hắn khá là vui mừng. Cùng người ở chung, lùi tức là tiến, cùng tức là được, không cần phải so đo ân oán được mất, có lòng liền tốt.
Phất nhẹ ống tay áo, Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy. Thấy dáng vẻ của hắn vẫn như trước, Hoa Trần Tử dò xét một lượt từ trên xuống dưới, hiếu kỳ nói:
- Không phải là trời sinh một thân lân giáp chứ, thật sự là uy phong...
Thương thế của cô nương này cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Đối phương nhíu mày nhìn lại, nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng quay người sang chỗ khác. Sắc mặt chợt ửng hồng lên, nhưng vẫn không người cười hì hì.
Chín dáng người từ phía xa chạy đến, chỉ trong chớp mắt đã xếp thành một vòng tròn trên sườn núi, thần sắc kính cẩn. Hoa Trần Tử dáng vẻ giảo hoạt, lặng lẽ tránh ra vài bước. Ninh Viễn thì đi đến trước mặt mọi người, rồi chắp hai tay lại, cúi đầu trước hắn.
Lâm Nhất có chút không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Ninh Viễn. Chỉ thấy đối phương trịnh trọng nói một câu:
- Nếu không có Lâm đạo hữu xả thân cứu giúp thì chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết. Ân này sâu nặng, thiên ngôn vạn ngữ khó có thể tả được, hãy nhận của chúng ta một lạy!
Nói xong, gã cùng với mọi người lập tức khom người bái xuống. Hoa Trần Tử thì lại làm như không thấy một màn này, trái lại còn thản nhiên, đưa mắt nhìn về phía xa xa, mỉm cười không nói gì. Chẳng biết là yên tâm thoải mái hay là đang suy nghĩ điều gì khác.
Tất cả các nhà tiên môn, tổng cộng có hai mươi tốt đệ tử cùng đến chỗ này, hiện tại chỉ còn lại mười ba người. Có lẽ, tám người kia sẽ không chết, có lẽ, trận tai họa này chẳng liên quan gì đến Lâm Nhất, có lẽ, mấy vị cao nhân Hóa Thần mới là người khởi xướng... Có lẽ... Nhưng thực tế lại không có có lẽ. Tiên đạo làm nhiều điều sai trái, sống chết vô thường. Tiền căn hậu quả của chuyện này, người nào có thể nói rõ được...
Biểu cảm của mọi người rất thành khẩn, lúc thi lễ cũng không làm vẻ ta đây. Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, chắp hai tay nói:
- Giết ta ta giết, cứu ta ta cứu. Lâm nhất tự hởi không mất hai chữ đạo nghĩa! Trước đây, tất cả các nhà đều tính toán ta, ít ai có thiện ý! Từ nay về sau, mong các vị đạo hữu đừng xem ta là ác nhân nữa, ta đương nhiên cảm kích vô cùng! Ha ha!
Sau khi tiến vào Hậu Thổ cảnh, Lâm Nhất luôn bày ra dáng vẻ kỳ nhân, dùng thủ đoạn sát phạt lăng lệ ác liệt khinh người, sớm đã khiến cho đệ tử của tất cả các nhà oán hận. Mà hắn xả thân cứu giúp, lại không muốn treo ân nghĩa. Hắn không chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt, còn có một bộ mặt hiền hòa như thế, làm cho tất cả các tu sĩ, ngoại trừ Hoa Trần Tử ra đều kinh ngạc không thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều kính nể hắn có thừa, hảo cảm cũng trở nên dào dạt hơn.
Sau khi lễ lượng nhau một phen, bọn hắn đã trò chuyện với nhau dễ dàng hơn rất nhiều. Thấy Lâm Nhất bày ra bộ dạng tiêu sái tự nhiên, Hoa Trần Tử ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, nội tâm đầy ắp tâm sự không rõ. Mà trong mắt Ninh Viễn, vị Lâm đạo hữu này càng trở nên sâu không lường được.
Sau khi hàn huyền vài câu, Lâm Nhất liền tránh chủ đề thần giao đi. Ánh mắt hắn lướt qua lần lượt mười một người trước mắt, đột nhiên chuyển chủ đề nói:
- Theo ta biết thì đến tận đây có tổng cộng mười ba vị đạo hữu. Hai vị đạo hữu Không Huyền và Không Nguyên đi đầu rồi.
Nghe hỏi, mọi người đều nhìn về phía Hoa Trần Tử. Vẻ mặt nàng quẫn bách vô cùng, chẳng biết nên trả lời như thế nào. Sau khi trốn vào nơi này, Không Huyền và Không Nguyên chỉ lo tự tìm đường ra, sau khi thấy không còn gì đáng lo ngại về tính mạng nữa liều vội vàng đi tầm bảo, cho đến hiện tại còn chưa thấy trở lại. Hành động không đúng lúc của hai vị sư huynh của nàng thật sự là đã vứt hết mặt mĩu của Thiên Đạo môn đi.
Nhưng mà dù sao thì cũng là sư huynh nhà mình, nàng vẫn nên nói tốt vài câu mới phải. Hoa Trần Tử chần chờ một chút, vừa định lên tiếng thì đột nhiên từ phía xa có tiếng la thất thanh...
- Chuyện lớn không xong...