Lâm Nhất biến thể, long giáp lập lòe, thừa thế bay lên chừng mười trượng, sau lưng kéo dài một Long ảnh hư ảo. Trên mái tóc đen của hắn toát ra một cặp Long giác dài nửa xích, trông rất sống động. Hai gò má phủ đầy lân giáp kim sắc. Chỉ có đôi mắt huyết sắc là tỏa ra tia sáng yêu dị. Tay hắn cầm Thiên Sát, một thân đứng thẳng, bễ nghễ bốn phương, ngạo nghễ vạn vật. Giống như kim long tuần tra, uy chấn tứ cực bát hoang. Lại giống như Kim giáp thiên thần hàng lâm, khiến cho vạn vật sinh linh phải cúi đầu.
Bên dưới long uy huy hoàng, bốn con thần giao ở giữa không trung tháo chạy vội về phía sau. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên gương mặt xấu xí của chúng hiện ra vẻ rối ren, có chút kính sợ, còn có chút phấn khởi không hiểu.
Lâm Nhất từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống. Tiện tay vung vẩy Thiên sát. Mấy con thần giao kia vội vàng tránh sang một bên, còn không quên ve vẩy cái đuôi, giống như đang nịnh nọt, giống như đang cầu xin tha cho.
Trong mắt, huyết quang chớp động, tư thái của Lâm Nhất rất uy nghiêm. Lúc đó, hắn chợt phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó thu hồi “Thiên sát” rồi ngang nhiên rút lui. Mà đám thần giao kia lộ ra chút do dự rồi cũng không đuổi theo nữa.
Khi chỉ còn cách cửa động chừng một dặm, Lâm Nhất chợt quay người lại. Bốn con thần giao đã dừng hẳn thế công, từng con rối rít vẫy đuôi, chạy theo hắn, miệng còn ư hử rên rỉ, giống như là mấy con chó nhà vậy, chỉ muốn đi theo cùng chủ nhân. Đám thần giao trên mặt đất, sau một hồi bất an rốt cuộc cũng theo chúng mà di chuyển.
Nhìn tình hình quỷ dị trước mắt, uy thế của Lâm Nhất vẫn không hề giảm. Hắn lạnh lùng liếc nhìn tòa sơn cốc bị phong bế này, dáng vẻ hờ hững. Mà bốn con súc sinh kia kề vai nhau, giống như đang trao đổi, kế đó lại thử thăm dò tiến lên tiếp cận, có ý làm thân.
....
Cùng lúc đó, ở trong sơn động phái bên kia đột nhiên xuất hiện một đạo long ảnh dài chừng năm trượng, kim giáp lập lòe khí diễm ngập trời. Một đám tu sĩ đang hoảng loạn đột nhiên há hốc mồm, có người nhanh chóng nhìn ra manh mối, kinh ngạc thất thanh hét lên:
- A.... Là ngươi... Còn cả một đám...
Long ảnh chưa tản di, lại đột nhiên cuốn theo một tảng đá lớn chừng một trượng. “Ô...” một tiếng, liền nhét vào trong sơn động. Chỉ trong nháy mắt, trên sườn núi đã vang lên một tiếng quát chói tai:
- Lấp kín cửa động...
Mọi người tỉnh ngộ, vội vàng cùng nhau góp sức. Mà Long ảnh kia lại liên tục điều động quyền cước, vách đá không ngừng “phanh phanh” chấn động. Từng tảng đá lớn liên tục được vứt từ dưới sườn núi lên cửa động.
Ninh Viễn hợp lực với một người gần đó phải hợp lực lại mới nâng lên được một tảng đá lớn, kế đó, trước mắt bọn hắn lóe lên một đạo kim quang, kế đó là một tiếng gào to:
- Tránh ra...
Hai người bọn hắn còn chưa kịp buông tay thì thân hình của Lâm Nhất đã hiện ra. Hắn tung cước, “phanh” một tiếng, mấy tảng đá gần đó bay lên, “oanh” một tiếng rơi vào trong sơn động.
Chỉ sau một nhịp thở, cửa động lớn mấy trượng đã bị các tảng đá lớn nhỏ phủ kín. Lúc này, hai chân của Lâm Nhất mới đáp xuống đất, vân bào che phủ thân hình hắn. Không kịp có cơ hội thở dốc, hắn lại mở miệng nói:
- Cửa động đã được lấp kín rồi, mau tiến hành trận pháp cấm chế, ngăn cản đường về của đám thần giao...
Hắn vừa nói xong thì hàng trâm hàng ngàn pháp quyết đã lũ lượt bay ra.
.....
Ở bên ngoài sơn cốc được ngăn cách với sơn động, bốn con thần giao đã tiếp cận đến gần trước mặt Kim Long uy phong lẫm liệt kia. Sau một hồi vui sướng nhảy quanh, mấy con súc sinh kia liền cúi đầu, bày ra tư thế bái lạy, nhưng đột nhiên chúng phát hiện ra điều gì. Long ảnh thần đầu kia đột nhiên chậm rãi tiêu tán, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Hơn nữa, đúng lúc đó, tiếng va chạm của các tảng đá đè nặng lên nhau truyền đến, bốn con thần giao sau một hồi bàng hoàng, đột nhiên chuyển hướng, lao vội về phía sào huyệt.
Bọn chúng là bị vứt bỏ, hay là bị lừa gạt? Đám thần giao trên trời, dưới đất bỗng chốc bạo giận, không hẹn mà cùng xông về phía cửa động.
....
“Oanh oanh oanh”
Từng tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, cả ngọn núi không ngừng chấn động. Ở bên trong sơn động, từng tảng đá nảy lên, đám tu sĩ đang đứng trước cửa động lập tức luống cuống tay chân. Dốc súc liều mạng thi triển ra vô số phù lục, trận pháp, ầm ầm như mưa to gió lớn trút về phía cửa động. Khoảng thời gian nửa nén giang sau, đã có hơn mười vạn đạo cấm chế gắt gao phong bế cửa động. Mà tiếng âm thanh nổ vang do va chạm vẫn không ngừng vang lên.
Lâm Nhất đánh ra chuỗi pháp quyết phong bế cuối cùng, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Mọi người đứng trước dốc núi hai mặt nhìn nhau, riêng phần mình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Còn Lâm Nhất thì hai chân chợt mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng thì phun đầy máu tươi, dáng vẻ mệt mỏi không thôi.
- Lâm Nhất...
- Lâm đạo hữu...
Từng tiếng kinh hô vang lên, mọi người lập tức vây qua chỗ hắn.
Sắc mặt Lâm Nhất trắng bạch, vô lực lắc đầu, không nói một lời. Hắn không để ý đến mọi người, lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng, tay thì nắm chặt linh thạch, hai mắt hơi khép lại.
Thấy vậy, Ninh Viễn liền trầm ngâm, nhìn về phía mọi người đang bất an nói:
- Lâm đạo hữu mệt mỏi, nghỉ ngơi vài hôm sẽ không có gì đáng ngại. Hắn là tu sĩ Hạ châu ta, đây là lúc ta cần hộ pháp cho hắn, kính xin liệt vị cứ tự nhiên!
Hoa Trần Tử quay đầu quan sát tòa sơn động bị phong kín, mang theo vài phần oán khí, nhìn về phí xa xa. Không Huyền và KHông Nguyên sớm đã cút đi thật ra rồi, bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu. Nàng âm thầm chửi rửa vài câu, liền đi đến bên cạnh Lâm Nhất cách đó không xa, khoanh chân ngồi xuống. Ra vẻ đương nhiên nói:
- Thương thế của ta chưa lành, cũng cần phải điều trị mấy hôm...
Ninh Viễn gật đầu đồng ý. Sau đó trái phải canh giữ cho bọn hắn. Những người còn lại, có người thì nhân cơ hội nghỉ ngơi, có người thì đi đây đi đó điều tra, dò xét.