Vô Tiên

Chương 1571: Chương 1571: Dốc sức chiến đấu dũng mãnh (2)




Ở bên trong khí hải, trong cơ thể Long Anh và Ma Anh, tuy tia linh lực kỳ dị kia rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể nhận ra, hơn nữa còn mơ hồ có thể tác động đến khí cơ trong sơn cốc. Hai Anh vậy mà có thể thu nạp nguyên khí cho hắn dùng! Không! Tia pháp lực kia không giống với linh lực, cũng không phải là nguyên lực, nhưng lại có thể giúp hắn thi triển ra phá không độn pháp sao? Vậy thì hiện tại, chẳng phải là hắn đã có thể quần chiến với đám súc sinh kia rồi?

Dốc sức chiến đấu dũng mãnh, Lâm Nhất như có điều ngộ ra. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, bên trong con ngươi màu huyết quang quỷ dị giống như có hỏa diễm léo lắt. Ở phái trước, cách hắn chừng vài trượng, vài con thần giao chưa trưởng thành đã bị hắn dọa sợ, từng con một run rẩy, rồi đột nhiên nảy vọt lên. Mà con thần giao kia vồ hụt, lại lập tức phi thân lao đến, đằng đằng sát khí. Ba con thần giao hai chân khác cũng nhìn về phía cửa động, hiển nhiên là đã mất sự kiên nhẫn rồi.

Đây mà muốn bị đàn thú phân thây sao? Lâm Nhất thu hết tình hình chung quanh vào trong mắt, bàn chân khẽ động, kế đến thân hình toàn bộ biến mất. Kim quang lướt qua, một con thần giao chưa trưởng thành bị bổ thành hai đoạn. Phá không lóe lên, người kia đã phá không vọt đến thung lũng cách đó vài dặm. Cỏ xanh tươi tốt, hắn ngạo nghễ đứng đó, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh, trong mắt hiện lên sát cơ.

Hành động của Lâm Nhất giống như là đang xúc phạm ba con thần giao ở giữa không trung. Bọn chúng tạm thời vứt đám con mồi trong sào huyệt sang một bên. Cả ba con súc sinh kia đột nhiên giận dữ, cùng đồng bạn vọt đến. Bốn đạo thiểm điện lướt không qua qua, thắt chặt đồ sộ. Trong lúc nhất thời, sơn cốc vang dội tiếng sấm sét.

Dị thú viễn cổ, bốn con con thần giao, tu vi có thể sánh ngang với hóa thần viên mãn. Dưới một kích liên thủ của chúng, người nào dám chiến với chúng? Lão Long! Hôm nay đành phải xem duyên phận giữa ta và ngươi thế nào rồi.

Nhướng mày hừ lạnh một tiếng, Lâm Nhất thu hồi Kim Long kiếm, hai tay nhanh chóng kết thành một chuỗi pháp quyết. Thủ ấn rời thể ba thước, lập tức tiêu tán. Đồng tử của hắn hơi co lại, ống tay áo lay động, tế ra “Minh Hỏa ấn quyết”. Một đám thiên sát lôi hỏa đột nhiên từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, trồi lại treo ở trước người không đi.

Tại thời khắc sinh tử, mà Thiên Ma ấn và Thiên Sát Lôi Hỏa lại đều không thể phát huy tác dụng? Lâm Nhất vừa mới nổi lên hùng tâm đã lại lập tức rơi vào hầm băng. Mà giờ khắc này, hắn cũng không được phép chần chờ nữa, chỉ có thể phá không mà đi.

Trong nháy mắt đó, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng khắp sơn cốc. Tại vị trí đặt chân vừa rồi của hắn xuất hiện một hố sâu lớn hơn mười trượng. Từ bên trong có bốn bóng dáng màu đen đang giương nanh múa vuốt bò ra. Không cam lòng bỏ qua mà tiếp tục truy đuổi.

Cách sườn núi một chỗ chừng năm dặm, Lâm Nhất còn chưa kịp giữ thăng bằng, sắc mặt đã kinh ngạc không thôi. Không còn Kim Long kiếm, không còn Thiên Ma ấn, cũng không còn Thiên Sát lôi hỏa nữa, chẳng lẽ hắn phải tay không mà đánh với bốn con súc sinh điên cuồng sao? Không chỉ có vậy, sau lần thứ hai thi triển phá không độn pháp thì một tia linh lực kỳ dị trong cơ thể hắn gần như cũng đã biến mất không thấy gì nữa rồi.

- Ha ha! Có phải là ôngđã sớm biết, ngày hôm nay chính là ngày ta phải chết...

Lâm Nhất nghẹn giọng cười khổ một tiếng, lời nói lại như chỉ thẳng vào ai đó.

Bị đả kích không nhịn được ngứa ngáy, Lão Long liền mở miệng trả lời một cách mỉa mai:

- Từa xưa đến nay, kẻ không có bản lĩnh đều sẽ bị đánh! Biến thành thức ăn trong bụng đám rắn hai chân kia cũng là lẽ thường thôi...

- Câm miệng!

Không đợi Lão Long nói hết câu thì Lâm Nhất đã đột nhiên lạnh giọng quát tháo:

- Ta chết, mọi chuyện đều dừng! Ta không chết, về sau ngươi chớ có nói qua loa tắc trách! Nếu như không, thì đường ai nấy đi, duyên phận xem như hết!

- Ồ, tiểu tử...

Lão Long kinh ngạc không thôi. Còn tưởng người nào đó sẽ sợ hãi, sẽ uể oải, sẽ tuyệt vọng mà lên tiếng cầu xin tha thứ, lại không ngờ hắn lại nói ra những lời mạnh mẽ như vậy. Trong tình huống ngoài ý muốn, lão đành phải mang theo vài phần cảm thán, nhẹ giọng thầm than:

- Con mẹ nó, còn bá đạo hơn cả ta...

- Om sòm!

Lại một tiếng quát mắng vang lên. Lão Long lập tức giữ im lặng. Bốn cao thần giao kia đã lao đến, Lâm Nhất không né không tránh, hai chân dùng sức phi thân nảy lên. Kim giáp hiện ra, bảo hộ thân thể hắn. Hai hàng lông mày nhướn lên, tản ra cuồng ý. Mà quanh thân hắn, lại càng tràn ngập tầng tầng sát khí.

Thiết Sát Thiết bổng trong tay quét ngang, Long Anh lực lượng dũng mãnh tụ tập lại ở hai tay, Lâm Nhất mãnh liệt bứt lên một đường bão táp màu đen quét ngang mà đi.

Chớ bàn đến sống chết, đây là lúc phải dốc sức chiến đấu dũng mãnh!

Thiên sát uy mãnh, thần giao điên cuồng. Bão táp lóe lên từng tia, đám súc sinh đứng mũi chịu sào không việc gì, mà hai tay Lâm Nhất lại run rẩy, lực đạo cuồn cuộn bỗng nhiên ập đế, làm cho người ta khó co thể tự kiềm chết. “Phanh” một tiếng trầm đục vang lên, hắn liền như một tảng đá màu xám tro lăn lốc về phía trước.

Bốn con thần giao đột nhiên đình chỉ thế lao xuống, đổi chiều bay vọt lên không trung, tiếp tục truy đuổi kẻ địch. Ở trong sơn cốc, đám thần giao chưa trưởng thành ngẩng đầu quan sát, hào hứng dạt dào. Trong mắt đám súc sinh này, chỉ có những cuộc đi săn mới thú vị!

Mà mỗi lần Lâm Nhất đều bị đánh bay ra xa hơn mười trượng, hai cánh tay hắn tê buốt. Đôi mắt đà biến thành một màu đen, lồng ngực tức ách khó chịu, nhưng tinh thân vẫn giữ vững không suy sụp. Nếu như không phải hắn có mình đồng da sắt thì chỉ sợ nửa cái mạng đã mất rồi. Hắn ở giữa không trung, dựa thế bay được một quãng chừng mười trượng, sau lưng đột nhiên toát ra một Long ảnh hắc khí lượn lờ. Chỉ trong chốc lát, Long linh của Ma Long đã hoàn làm một thể với hắn, trên gò má hắn hiện ra từng lớp kim giáp đằng đằng sát khí, sau đó kim giáp nhanh chóng hiện ra khắp gương mặt.

Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ hai con ngươi huyết quang ra thì toàn thân của hắn đã phủ đầy long giáp. Tâm niệm tương thông, Long Anh vẫn nhắm mắt điều tức trong khí hải của hắn. Nhưng vẻ mặt lại đằng đằng sát khí, kim quang quanh thân đại thịnh, hai tay liên tục đánh ra pháp quyết.

Tại giờ khắc này, Lâm Nhất đã bay lên không trung được chừng trăm trượng, thế đi cũng đã hết. Dưới chân hắn, bốn con thần giao riêng phần mình há rộng cái miệng đầy răng nhọn, mùi tanh bức người. Hai hàng lông mày hắn nhăn lại thành một đường, nghiến răng nghiến lợi, ném Thiên Sát trong tay ra ngoài. Sau đó cả người đột nhiên dừng lại. Một lực đạo vừa lạ lẫm vừa quen theo sự điều động của Long Anh dũng mãnh truyền đến tứ chi của hắn! Ma Long lực lượng? Hắn tu luyện Thăng Long quyết đã lâu, nhưng tiến cảnh lại quá chập chạm, chỉ có thể xem nó như một pháp môn luyện thể, cũng không trông chờ vào điểm thần dị gì. Mà đây là...

Suy nghĩ này vừa lóe lên, trên đầu Lâm Nhất đột nhiên hiện ra hai Long giác hư ảo, vân bào che thể biến mất, thay vào đó là một thân long giáp hiện ra, lấp lánh kim mang. Chỉ trong nháy mắt nào, đám thần giao đã há mồm nuốt đến. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã mãnh liệt vung thiết bổng nện xuống từng luồng hắc phong.

“Oanh”

Một tiếng sét lăng không nổ vang, một trận phong bạo quét ngang sơn cốc, cây cối lắc lư, cái bụi đầy trời. Đám thần giao đứng trên mặt đất lạnh run. Thế công hung mãnh của bốn con thần giao đột nhiên dừng lại, bọn chúng mờ mịt xoay tròn rồi ngẩng đầu nhìn lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.