Vô Tiên

Chương 1772: Chương 1772: Bạch hổ thần thú (1)




Bên trong sơn cốc lớn như vậy, không thấy nửa bóng người, chỉ có cây thiết bổng đó đang chậm rãi xoay tròn. Kiếp vân trên trời cao vạn trượng mang theo uy thế vô biên chậm rãi đánh xuống, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Thuần Vu Phong và Thư Nhạc Tử ngơ ngác nhìn nhau. Thiên kiếp đó và tình hình ngày xưa chứng kiến giống như có sự bất đồng, lại khiến cho người ta khó có thể nói rõ. Lúc này chỉ có tĩnh quan kì biến mà thôi. Mà cây thiết bổng đó chỉ là pháp bảo, cũng không phải là cái gọi là tiên khí xuất thế...

Đột nhiên, tất cả giống như ngưng trệ, vạn vật ngừng thở vào lúc này. Trong cây thiết bổng đen xì đó đột nhiên một luồng ánh sáng trắng bay ra, bỗng nhiên hóa thành một con bạch hổ cực lớn từ ba trượng, năm trượng thành hơn mười trượng. Khi nó hiện thân, lăng không lượn vòng, ngửa đầu lặng lẽ gào thét, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi. Chỉ đợi tranh hơn thua với trời cao đất rộng.

Đúng lúc này kiếp vân súc thế đã lâu liền bùng nổ. Một ánh lửa to như thùng nước đột nhiên giáng xuống, theo đó là một tiếng nổ ầm chấn động thiên địa. Lúc này, bạch hổ đột nhiên nhảy lên, mang theo khí thế hung hãn mà điên cuồng giương nanh múa vuốt đánh về phía đạo lôi kiếp đó.

Bùm, trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, lôi quang bắn ra, bạch hổ ngã nhào, thân hình như muốn biến mất trong hư vô lại trong nháy mắt ngưng thực, uy thế càng hơn trước. Nó ngửa mặt lên trời gầm to, một tiếng hổ gầm trầm thấp vang vọng ngàn dặm. Sau một thoáng, trong không trung không ngờ trời quang mây tạnh. Trong ánh mặt trời, rõ ràng rải xuống từng đạo quang mang màu trắng, lập tức chui vào trong cơ thể nó không thấy đâu nữa.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, bạch hổ đã từ trên trời hạ xuống, thân hình hơn mười trượng biến thành hai ba trượng, quang người hào quang trong suốt, trên mặt lấp lánh ánh vàng. Mà nó vẫn còn đang bồng bềnh trên không, sau lưng chợt có ánh sáng bạc hiện ra, theo đó hóa thành hai cái cánh dài hơn trượng nhẹ nhàng vỗ vỗ, rất là thần dị bất phàm...

- Thiên kiếp...không còn nữa rồi?

Cho dù là Thuần Vu Phong kiến thức rộng rãi chính mắt thấy trận thiên kiếp này vẫn không nhịn được mà ngạc nhiên thất thanh. Nguyên Anh độ kiếp, phải chịu chín đạo thiên lôi. Hóa Thần và Luyện Hư độ kiếp thì kiếp lôi gấp đôi. Mà con bạch hổ đó tạo ra động tĩnh lớn như vậy, khi độ kiếp lại rất đơn giản, thật sự quá mức khó bề tưởng tượng. Mà bạch hổ đó mộc ra hai cánh, chính là thần thú, không ngờ ký thân trong một cây thiết bổng.

- Ừ... không còn nữa rồi!

Đúng vào lúc này, giống như có người trả lời, không ngờ từ xa xa ồm ồm đáp lại câu. Thuần Vu Phong đang ngạc nhiên, không khỏi lại ngẩn ra. Chỉ thấy ngoài hơn mười dặm, tứ chi của con bạch hổ đó đạp thiết bổng chậm rãi hạ xuống đất. Nó há miệng, tiếp tục lên tiếng:

- Gừ gừ! Ta muốn biến thành hình người.

Lần này nghe rất rõ ràng! Tiếng nói ồm ồm lại cứng ngắc đó quả nhiên phát ra từ miệng bạch hổ, Thuần Vu Phong thầm kinh hãi, bỗng nhiên phấn chấn không thôi. Nó trốn ở dưới Hành Nhật môn Xích Nhật phong tu luyện, không phải là dị thú thông linh, chính là một con thần thú viễn cổ chân chính! Điển tịch có viết, thần thú viễn cổ có bốn, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Thanh Long! Sau khi tu thành Nguyên Thần liền có thể dễ dàng hóa thành hình người. Mà dị thú khác phải có tu vi Hợp Thể mới có thể như vậy.

Chỉ nghe nói giới ngoại có cao nhân nuôi dưỡng dị thú để làm trợ thủ, hôm nay nếu thu được thần thú hiếm thấy này, chẳng phải giống như bạch hổ có thêm cánh, tiếu ngạo giang hồ. Chỉ có điều...

Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Thuần Vu Phong và Thư Nhạc Tử trao đổi ánh mắt. Hai người không do dự nữa, thân hình khẽ động phóng về phía bạch hổ đó. Mà đồng thời, hơn mười tu sĩ đến xem náo nhiệt cũng từ bốn phương tám hướng lao về phía sơn cốc.

Con bạch hổ đó đang đắc ý dào dạt, chợt thấy có nguy cơ tiến đến, không khỏi gầm khẽ một tiếng. Sau đó, nó giống như không thấy chậm rãi từ dưới mặt đất bay lên, thiết bổng dưới chân lập tức hóa thành một đoàn mây đen. Trong chớp mắt đã tới giữa không trung, chân đạp mây đen, ngẩng đầu nhìn chung quanh, sát khí xuyên qua cơ thể bay ra, hồn nhiên không để những tu sĩ xuất hiện trong sơn cốc vào mắt.

Người và thú cách nhau hơn trăm trượng, Thuần Vu Phong và sư huynh đột nhiên ngừng lại. Người sau cao giọng quát lên:

- Đây là thần thú trấn sơn của Hành Nhật môn ta, các ngươi không thể vọng sinh tham niệm, mau đi đi.

Nghe vậy, hơn mười tu sĩ ngừng lại, vây bạch hổ ở xa xa vào giữa. Một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ cười nói:

- Thư Nhạc Tử, ngươi vốn là người thành thật, từ khi nào học được nói dối thế! Nếu Hành Nhật môn có thần thú trấn sơn, sao lại lưu lạc tới mức như ngày hôm nay.

Có người phụ họa nói:

- Ha ha! Thư Nhạc Tử đạo hữu chính là đạm bạc chi sĩ, tuyệt đối sẽ không để ý tới một con dị thú...

Còn có mấy tu sĩ Hóa Thần mồm năm miệng mười nói:

- Một con yêu vật, ai có đức thì thu.

Thần thú bị hạ xuống thành dị thú, lập tức trở thành yêu vật tầm thường, hơn mười tu sĩ đó không muốn tay không mà về.

Hành Nhật môn chính là tiểu tiên môn, hơn nữa chi tiết về môn phong đồng đạo đều biết, Thư Nhạc Tử lập tức bị người ta nói cho không biết phải đáp lại thế nào. Hắn thần sắc xấu hổ, chắp tay về phía xa xa nói:

- Hai vị đạo hữu của Huyền Hoàng môn, Bình Nguyên môn xin chớ có thất lễ! Đây là môn chủ nhà ta.

Hắn vốn định lôi Thuần Vu Phong ra để uy hiếp mọi người. Đệ tử Hành Thiên môn cùng một cao thủ Luyện Hư trung kỳ viên mãn mới là tồn tại khiến người ta kiêng kị. Không ngờ vị sư đệ kia nhẹ nhàng xua tay, ý bảo hắn cứ bình tĩnh đừng vội.

Hai tu sĩ Luyện Hư đó cho rằng Thư Nhạc Tử không dám tranh đua nữa, liền không hẹn mà cùng động thủ. Một người vung tay áo tung ra tung ánh sáng trắng, một người giơ tay lên tế ra vòng ngọc. Chỉ một thoáng, ánh sáng trắng hóa thành một thạch ấn, chớp động phù văn quỷ dị, ầm ầm dập về phía bạch hổ; mà vòng ngọc đó đón gió phình to, đột nhiên ở trong không trung mất đi bóng dáng, chỉ có một cơn lốc xoay tròn kịch liệt đột nhiên đánh tới.

Bạch hổ hung hãn, lại Nguyên Thần vừa thành lập. Chợt gặp một kích liên thủ của hai tu sĩ Luyện Hư, nó nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào. Hơn nữa bảo vật đột kích uy lực bất phàm, chỉ sợ trận chiến này không thể chiếm tiện nghi!

Đấu bạch hổ ra vẻ muốn đánh lại, bỗng nhiên đầu nghiêng đi. Chỉ trong nháy mắt, nó giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, cánh sau lưng đột nhiên chấn động, không ngờ hóa thành một đạo tia chớp màu bạc phá không mà đi. Hai kiện bảo vật thế đi rất nhanh một kích thất bại, mà cách đó không xa lại truyền đến một tiếng kêu thảm, khiến cho mọi người đều ở đây đều cả kinh.

Chỉ thấy một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ bị bạch hổ đột nhiên lao đến dùng nanh vuốt sắc nhọn xé thành từng mảnh. Khi huyết nhục rải xuống, Nguyên Thần của hắn chưa kịp rời thế thoát đi thì đã bị súc sinh đó nuốt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.