Vô Tiên

Chương 1771: Chương 1771: độ kiếp (2)




Lão giả thở hắt ra một hơi, trong lòng lại thấp thỏm. Tu sĩ Hóa Thần của Cửu Châu đều trở mặt với tiểu tử đó rồi, lấy đâu ra giao tình nữa.

Hành Nhật môn, truyền thừa đến nay đã được vô số vạn năm, có thể nói là có lai lịch sử lâu đầu. Mà tiểu tiên môn này, mấy trăm đệ tử hoặc là thanh tu, hoặc là du lịch khắp nơi, sống những ngày an nhàn và không tranh với đời.

Xích Nhật phong Ngàn dặm không chỉ là đàn tràng của Hành Nhật môn, còn là nơi nghỉ tạm của Thuần Vu Phong ở Hành tinh. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn năm đó được Dư Hằng Tử ưu ái và nhận làm làm đệ tử, cho nên mới rời khỏi Hành tinh. Có điều hắn vẫn là môn chủ của tiểu tiên môn này. Hoặc là nói, hắn dùng thân phận của Hành Thiên môn để che chở cho nơi im ắng này.

Trước cửa một động phủ ở giữa sườn núi Xích Nhật phong, Thuần Vu Phong và một lão già ngồi đối diện nhau. Giữa hai người chính là một bàn đá vuông, bên trên có mấy dấu vết mờ mờ, còn tùy ý đặt mấy ngọc thạch trắng đen rõ ràng, to bằng đầu ngón tay. Ở giữa nhìn thì tầm thường nhưng lại có thế thiên địa kinh vĩ, tinh thần chằng chịt nhưng có trật tự.

Lão giả đó là tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, mặt đạo bào trắng, tướng mạo gầy gò, mặt mày hiền hoà. Hắn tay đỡ râu dài trắng xóa, nhìn chằm chằm đá vuông trước mắt trầm tư một thoáng rồi vươn tay điểm hờ vào hư không. Đá vuông đó đan xen thay đổi tinh vị, đột nhiên xuất hiện một điểm quang mang màu đen. Cùng lúc đó, một điểm sáng trắng lặng lặng rơi xuống. Ngay sau đó ngọc thạch trắng đen giống như sao rơi, dấu vết ngang dọc đan xen xung quanh, trên một tảng đá vuông không ngờ sát khí nổi lên bốn phía, giống như thiên quân vạn mã tranh phong, lại giống như âm dương rồng hổ đánh nhau, đều có một phen uy thế sắc bén khiến người ta kinh tâm động phách. . .

Lát sau, lão giả cười ha ha chắp tay nói:

- Thư Nhạc Tử cam bái hạ phong!

Thuần Vu Phong mỉm cười phất tay áo dài, những điểm tinh mang trên bàn đá vuông biến mất, khí sát phạt cũng không còn, cho dù là mấy vết mờ cũng không thấy đâu. Hắn không cho là đúng nói:

- Thiên địa như ván cờ, người vô chiêu mới là cao thủ! Đánh cờ cho vui thôi, không liên quan tới thắng thua.

Lão giả Tự xưng là Thư Nhạc Tử gật đầu phụ họa:

- Môn chủ kiến giải độc đáo! Mà trong nước cờ lại giấu đạo, ở trong tiến thối lấy hay bỏ, trong sát phạt thấy chân tính, đều có một phen cảnh giới!

Hắn trầm ngâm một thoáng, lại nói:

- Chỉ có điều thiên địa là bàn cờ, vạn vật là quân cờ, ai không vì phong vân mà động? Ai lại không để ý tới sinh tử thắng thua!

Thuần Vu Phong nhìn cảnh núi xa xa, nhẹ giọng nói:

- Những gì sư huynh nói hôm nay chính là nghi hoặc của sư đệ năm đó!

Thư Nhạc Tử nói:

- Sư huynh ta xin chăm chú lắng nghe.

Thuần Vu Phong nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngươi có biết nguyên danh của ta là Ngự Phong. Sau khi bái vào Hành Thiên môn, gia sư nói cữ Ngự trong tên của ta động niệm mà không hợp đạo cảnh. Phong không thể ngự (gió không thể khống chế) mà chú trọng tùy ý tự nhiên. Cho nên ta liền đổi tên thành 'Vu Phong'...

Nói chưa hết, hắn lại chỉ cười nhạt không nói tiếp.

Thư Nhạc Tử có chút đăm chiêu, sau đó liền giật mình nói:

- Đa tạ môn chủ đã chỉ giáo!

- Môn chủ như ta là hữu danh vô thực!

Thuần Vu Phong xua tay ý bảo đối phương không cần khách sáo, lại mang theo mấy phần áy náy nói:

- Nhiều năm trước, ta bôn tẩu các nơi trong Hành Thiên Tiên Vực mà không thể an nhàn. Chuyện tiên mạch gặp nạn nai mươi lăm năm trước liên đới rất rộng, ta lúc này mới về Xích Nhật phong ở mấy ngày.

Nói xong, hắn lại nói với Thư Nhạc Tử:

- Sơn môn trên dưới đều là do một tay sư huynh duy trì, phải làm môn chủ mới đúng.

Thư Nhạc Tử vội vàng xua tay, cười nói:

- Hành Nhật môn tuy nhỏ, nhưng lại có vị cao nhân Hành Thiên môn ngươi chống đỡ, đồng đạo xa gần không ai không nhường ba phần! Vả lại những năm gần đây nguyên khí của Xích Nhật phong từ từ loãng dần, các đệ tử đều ra ngoài du lịch, ta cũng trở nên thanh nhàn hơn rất nhiều.

Thuần Vu Phong hơi cảm thấy tò mò nói:

- Theo ta được biết thì tiên mạch dưới lòng đất của Xích Nhật phong có thể cung cấp cho mấy trăm đệ tử tu luyện ngàn năm, sao lại không đủ, các đệ tử trông coi có từng phát hiện dị thường gì không.

Thư Nhạc Tử vuốt râu, thần sắc quẫn bách, lắc đầu cười nói:

- Tiên mạch dưới lòng đất của chúng ta không có cấm chế phòng hộ, sao cần người đặc biệt trông coi.

Nói tới đây, hắn và Thuần Vu Phong đều ngẩn ra, không nhịn được đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Trên trời cao vạn trượng, bỗng nhiên mây đen kéo tới, lờ mờ có thể thấy được một đoàn gió xoáy phạm vi mấy trăm dặm đang cấp tốc ập tới, uy thế mạch danh đột nhiên bao phủ Xích Nhật phong, khiến người ta hồi hộp không yên.

- Thiên kiếp.

Thấy tình hình này, Thuần Vu Phong thất thanh nói, lập tức kinh ngạc hỏi:

- Trong môn đệ tử nào đang độ kiếp à?

Thư Nhạc Tử vẫn buồn bực khó hiểu, nói:

- Kiếp vân đó giống như là dấu hiệu của Hóa Thần, mà đệ tử trong môn không có ai sắp độ kiếp cả.

Đúng vào lúc này, một đường hắc quang mỏng manh đột nhiên từ dưới Xích Nhật phong bắn ra, trong nháy mắt đã biến mất ở xa xa. Kiếp vân trên trời theo đó mà di động.

Đột nhiên gặp dị trạng, Thuần Vu Phong đứng bật dậy, quay đầu nhìn về phía Thư Nhạc Tử ở bên cạnh. Đối phương kinh ngạc nói:

- Thì ra là thế! Có người tu luyện trong tiên mạch dưới lòng đất của ta, còn dẫn tới thiên kiếp.

Không kịp nghĩ nhiều, Thuần Vu Phong phá không lao đi. Thư Nhạc Tử theo sát phí sau. Không bao lâu sau, hai người đã đuổi tới trước một sơn cốc hẻo lánh ngoài vạn dặm, vội vàng dừng lại trên một đồi núi ở xa xa quan vọng. Cùng lúc đó, còn có tu sĩ khác bị động tĩnh ở đây đưa tới.

Trong một khe núi khoảng hơn mười dặm, không thấy bóng người, chỉ có một cây thiết bổng đen xì dài năm sáu thước chậm rãi xoay tròn trong không trung cách mặt đất hơn mười trượng. Kiếp vân trên trời theo đó mà tới, lôi kiếp đáng sợ vẫn đang vận sức chờ phát động.

Chỉ trong nửa canh giờ, kiếp vân trên trời đã co lại chỉ còn khoảng hơn mười dặm, đen đặc như mực, cuồn cuộn như sóng, giống như mấy trăm con giao long đang bay lượn trên không trung, chỉ đợi đánh xuống thiên uy rào rạt. Lại một lúc sau, linh khí, nguyên khí trong ngàn dặm đột nhiên tề tụ, làm dấy lên từng trận bão táp, cả tòa sơn cốc đều rung chuyển, giống như khoảnh khắc trước khi trời sụp đất nứt.

Hơn mười tu sĩ tới xem náo nhiệt đều vội vàng tránh ra sau, Thuần Vu Phong và Thư Nhạc Tử ở trước sơn cốc thì vẫn đứng lù lù bất động. Chỉ có điều, hai người đều kinh ngạc không hiểu! Thiên kiếp quỷ dị như vậy là chưa bao giờ nhìn thấy cả! Còn người độ kiếp đi đâu rồi? Chẳng lẽ là cây gậy đó độ kiếp à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.