Sau khi tiên mạch ở các nơi liên tiếp bị trộm, các tiên môn lớn nhỏ đều phòng bị nghiêm ngặt hơn, là hành động mất bò mới lo làm chuồng. Mà hai nhà Thiên Uy, Phục Long thì phái ra nhân thủ tra xét khắp nơi, hòng tìm tung tích của tên vu oan giá họa kia. Nhưng phong ba tiên mạch kéo dài hơn hai năm đột nhiên ngừng lại, vị tiên môn đạo tặc nổi bật nhất thời kia lại mai danh ẩn tích.
Đạo tặc không còn bóng dáng, mà tiên môn các nhà vẫn không dám lơ là. Từ đó về sau, Hành Thiên Tiên Vực có thêm một ước định đã thành quy củ. Tiên mạch dưới lòng đất chính là gốc rễ của tiên môn mà không thể có mất mát, thế nên ngoài cấm chế phòng hộ còn cần phải có người đặc biệt trông coi ngày đêm.
Gia đình phàm tục phòng cháy, phòng trộm, mà tiên môn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có phòng trộm, phòng cướp, phòng đạo tặc...
...
Trong một động phủ ở trên Phục Long sơn, Tổ Uyên ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm hờ. Trước người hắn không xa có một lão giả đang cúi đầu mà đứng, dáng người thấp bé, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt chất phác, chỉ là trong hai mắt mang theo thần sắc hèn mọn mà lấy lòng.
Sau một thoáng, Tổ Uyên mở mắt, buồn bã nói:
- Mười năm trôi qua, nhân thủ được giải ra ngoài đều không có thu hoạch gì, ngươi thật sự cho rằng người đó chính là Lâm Nhất ư?
Lão giả hơi cúi người, cung kính đáp:
- Lâm Nhất chính là yêu, ma, đạo tam tu, không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Lúc trước trong Hạo Thiên tháp, chính là hắn lấy đi hai thanh thước ngọc. Mà bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ không ngờ giết được Nam Hành Tử tiền bối rồi thoát khỏi vòng vây, có thể thấy được trên người tiểu tử đó còn có bí mật không ai biết! Vãn bối cho rằng, chỉ cần hắn không chết, làm ra hoạt động họa loạn Hành Thiên Tiên Vực cũng chẳng có gì lạ!
Trong mắt Tổ Uyên tinh quang chớp động, thở khẽ một hơi, nói:
- Thật sự khó có thể tưởng tượng, trên đời này còn có người nhất thể tam tu! Mà nhóm người các ngươi lại khó có thể tới gần Hạo Thiên tháp chí bảo, chỉ có thể để mặc hắn lấy, thú vị thật!
Thần thái của hắn có chút đăm chiêu, lẩm bẩm:
- Nếu thật sự là vậy, Lâm Nhất kia tất có Hành Thiên danh chấn Hành Thiên. Chỉ sợ đến lúc đó muốn đoạt lại Hạo Thiên chí bảo đã khó lại càng thêm khó!
Lão giả giỏi hiểu ý người nói tiếp:
- Cho nên! Hắn cướp bóc tiên tinh chính là để tu luyện. Khi hắn ẩn núp cũng chính là lúc chúng ta động thủ, tận dụng thời cơ.
- Lời này rất đúng!
Tổ Uyên tay vuốt râu dài, thuận miệng khen một câu, lại hỏi:
- Chỉ là Lâm Nhất đó ẩn náu không ra, vậy làm thế nào để tìm được tung tích của hắn?
Lão giả sắc mặt sầu khổ, ấm úng nói:
- Cái này...Trừ phái nhân thủ ra lưu ý nhiều hơn thì không còn phương pháp nào khác!
Tổ Uyên chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười hỏi:
- Mấy năm nay người của Thiên Uy môn bỗng nhiên sinh ra hứng thú với đệ tử tới từ hạ giới ngươi, có qua lại gì vẫn nhau không?
Lão giả thần sắc cẩn thận, cúi đầu nói:
- Vãn bối luôn đóng cửa không ra ngoài, ít có qua lại với đạo hữu đồng môn, không biết lời nói của môn chủ là có ý gì?
Tổ Uyên thần sắc không rõ cười ha ha nói:
- Như vậy thì tốt.
Lão giả trong lòng sợ hãi, vội vàng nói:
- Vãn bối còn có một chuyện muốn bẩm báo.
Không đợi đối phương cho phép, hắn không nghĩ ngợi gì nói tiếp:
- Dị tượng Thất tinh bạn nguyệt mười năm trước nghe nói là thiên kiếp gây ra. Mà Lâm Nhất…
- Ồ?
Tổ Uyên có chút bất ngờ, nói:
- Mau nói cho lão phu nghe!
Lão giả giương mắt lên liếc qua rồi cung kính trả lời:
- Lúc Lâm Nhất độ kiếp kết anh, chính vì trời sinh dị tượng mà kinh động tứ phương. Nếu hắn thật sự tu thành Nguyên Thần gặp phải thiên kiếp, dẫn tới Thất tinh bạn nguyệt cũng là bình thường.
Hàn ý trong mắt Tổ Uyên lóe lên:
- Ngươi có từng nhắc tới ai về việc này không?
- Chưa từng!
Lão giả nín thở ngưng thần, lại gằn từng chữ:
- Vãn bối đột nhiên nhớ ra, có lẽ có cách tìm được người đó.
- Nói đi!
Tổ Uyên thốt lên một chữ, thần thái uy nghiêm.
Lão giả không dám chậm trễ, cẩn thận nói:
- Nhóm người Cửu Châu ta có Bách Lý Xuyên và Xuất Vân Tử là may mắn trốn thoát. Mà Lâm Nhất có giao tình với hai người này, chỉ cần tìm được một người trong đó thì không khó được biết tung tích của bản thân hắn! Vãn bối xin được đi đầu, cũng xin lập lời thề, nguyện trung thành với sư môn.
Tổ Uyên thần sắc bất động, im lặng một lúc, mới mở miệng nói:
- Cung được! Để xem vận khí của ngươi thế nào! Chỉ có điều, những gì ngươi vừa nói với lão phu, không được tiết lộ nửa câu ra ngoài. Nếu không...