Vào thời điểm cuối cùng, Đông Sơn Tử mượn hồn khôi thoát thân mà đi. Đối với điều này, Lâm Nhất rất bất lực. Sau khi tu vi đến Trúc Cơ, không phải là rầm rầm đi lên trên, mà là từ từ tiến lên trên. Phải thi triển Phong Độn thuật rất tốn linh lực, lại phải miễn cưỡng sử dụng Nguyên Anh pháp bảo, còn phải hạ sát thủ khiến cường địch kinh sợ, khiến hắn thật sự có chút lực bất tòng tâm.
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất đành phải từ bỏ! Hắn hạ xuống bên bờ sông, lại khẽ nhíu mày. Khi Đông Sơn Tử đào tẩu liền vứt lại một câu, khiến người ta có chút bất ngờ. Bên trong Thần Đạo môn còn có cao nhân Hóa Thần?
Khi suy nghĩ, Lâm Nhất giương mắt quan sát bốn phía. Một phen náo nhiệt vừa rồi vẫn chưa kinh động tới hương dân ở xa xa. Hoặc là nói mọi người đều đóng cửa trốn trong nhà.
Cao nhân Hóa Thần thì làm sao? Đợi ngày sau rồi tính toán. Sau một thoáng, Lâm Nhất thiêu hết thi hài bên bờ sông. Dọn dẹp xong, thu hồi Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận, hắn lúc này mới quay về nhà cỏ.
Lý Văn Thị vẫn đang thấp tha thấp thỏm nghe thấy động tĩnh, ở trên giường giơ hai tay ra, chớp chớp đôi mắt trắng dã, quan tâm hỏi:
- Đại Đầu! Không sao chứ.
Lâm Nhất tiến tới năm lấy tay Lý Văn Thị, giả vờ thoải mái nói:
- Tặc nhân tự biết đuối lý nên bỏ đi rồi! Trong phòng này oi bức quá.
Lão phụ nhân vui mừng, nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Bà ta lập tức trở nên bối rối, sờ soạng muốn xuống giường, còn mang theo vẻ áy náy nói:
- Ngươi nóng lắm à, mẹ cùng ngươi ra ngoài hóng gió.
- Ha ha.
Thấy lão phụ nhân đáp ứng, Lâm Nhất cười ha ha, trên tay phun ra linh lực phong bế huyệt ngủ của đối phương, sau đó nhẹ nhàng bế ra khỏi nhà.
Lâm Nhất đi tới bờ sông, dùng cấm chế che lão phụ nhân đã mê man lại. Hắn không do dự, đạp gió xanh bay lên. Đợi khi người tới giữa không trung, hắn vươn tay ra điểm một cái. Một đạo kiếm quang đột nhiên bay về phía nhà cỏ, cũng cấp tốc xoay tròn xung quanh.
Chỉ một thoáng sau, Lâm Nhất thu phi kiếm, giơ tay lên cách không tóm một cái. Ba gian nhà cỏ tính cả đình viện, nền đất đột nhiên biến mất, chỗ cũ chỉ còn lại một phạm vi phạm vi mười trượng. Sau đó hắn mang theo lão phụ nhân hóa thành một trận gió xanh bay đi.
...
Cách thôn Lũng Hạ quận Hám Lý hơn hai vạn dặm, trong một tòa sơn cốc hẻo lánh, Lâm Nhất tìm một nơi để an trí. Hắn sau khi bận bịu mấy ngày, lúc này mới hài lòng quan sát bốn phía.
Trước triền núi, nước chảy thành đường, sóng sanh lấp lánh, mấy con cá đang bơi tung tăng; cây xanh trên bờ che phủ mặt trời, gió núi man mát. Trên sườn núi được đại thụ vờn quanh chính là ba gian nhà cỏ nhà Lý Đại Đầu.
Lý Văn Thị đang nằm mê man bất tỉnh trên trúc trước cửa, trên bàn đá bên cạnh bà ta là mấy món ăn, bát đũa ấm trà đầy đủ.
Trong Nhà cỏ cùng với nhà bếp đơn xưa vẫn không khác gì ngày xưa, chỉ là trên giường trúc có thêm một cái đệm, trong thủ ở đầu giường lại được nhét quần áo đủ cho bốn mùa. Ngoài ra, con nhện kết lưới ở góc tường không còn. Trong Càn Khôn giới không thể có vật sống, con vật nhỏ đó tất nhiên không thể may mắn thoát nạn.
Ở bên trái nhà cỏ, Lâm Nhất dựng một mái che nắng hai tầng. Phía dưới có chum nước, tủ gỗ, túi gạo, các loại hoa quả; Phía trên lót chiếu, bốn phía thông thoáng, chính là nơi hắn ở.
- Ha ha!
Lâm Nhất chắp tay sau lưng sải bước khoan thai, không nhịn được cười tự đắc. Mấy nhà có tiền ở trấn nhỏ cách ngàn dặm bị hắn dày vò một hồi.
Lúc chạng vạng, trên bầu trời thôn Lũng Hạ hơn mười hơn mười hạ xuống. Cầm đầu chính là người trung niên tiên phong đạo cốt, diện mạo gầy guộc, râu dài tung bay, lại vẻ mặt lo lắng mà thần sắc không vui. Phía sau hắn là hai vị trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ, còn có một đám đệ tử Kim Đan bọn Đông Sơn Tử.
Người trung niên dưới chân lăng không, chậm rãi đi tới trước hố đất có phạm vi mười trượng đó. Sau đó, hắn tay vuốt râu dài, chậm rãi xoay người lại. Đám đệ tử môn hạ canh giữ ở cách đó không xa, đều ẩn núp cẩn thận. Trong thần sắc hắn hiện lên một tia giận dữ, trầm giọng hỏi:
- Một phản binh biên ải làm thế nào lại biến thành tiểu bối Trúc Cơ họ Lâm? Hắn liên tiếp giết mười hai vị đệ tử của ta xong hiện giờ lại trốn đi đâu rồi.
Hắn ánh mắt lướt chung quanh, mọi người đều cúi đầu lảng tránh.
Vị này chính là môn chủ Cửu Linh Tử của Thần Đạo môn, cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, cung phụng của vương tộc Ô Kiền. Hắn xưa nay luôn ru rú trong nhà, hơn nửa vui buồn không lộ ra mặt, rất được đệ tử kính sợ! Hiện giờ lão nhân gia tự thân xuất mã, hiển nhiên là tức giận thật sự rồi! Chuyện liên quan tới bản thân, Đông Sơn Tử tự biết không tránh được, vội vàng đứng ra chắp tay nói:
- Tiểu bối Lâm Lâm ẩn nấp trong quân doanh, cấu kết với phản binh giết đệ tửcủa ta, chính là tội lớn không thể tha! Hiện giờ hắn dẫn theo một bà lão ở nông thôn rời đi, chẳng qua là che tai mắt mà thôi! Vãn bối đoán rằng người này đến từ địch quốc, tất có ý đồ khác.
Cửu Linh Tử hừ một tiếng, quát lên:
- Các ngươi xử trí bất lực, há có thể mượn địch quốc để qua loa tắc trách?
Đông Sơn Tử trong lòng căng thẳng, vội vàng biện giải:
- Tiểu bối đó luôn miệng nói muốn tiêu diệt Thần Đạo môn ta, còn... lăng nhục tiền bối Nguyên Anh trong chúng ta, nếu không phải địch quốc địch quốc, hắn sao dám đại nghịch bất đạonhư vậy? Đây không chỉ là đệ tử chính tai nghe thấy, đám binh lính đô thành vệ Tra Bưu là chứng cứ rõ ràng.
Cửu Linh Tử vung tay áo, chắp tay sau lưng ngạo nghễ quát:
- Hừ! Đúng là càn rỡ! Phóng mắt nhìn khắp Hành Nguyệt châu, ai dám coi khinh Thần Đạo môn ta? Chẳng lẽ hắn là cao nhân che giấu tu vi.
Nói đến đây, trong lòng hắn cảm thấy khả nghi, thần sắc trở nên ngưng trọng. Sau đó, hắn cao giọng phân phó:
- Do hai vị trưởng lãodẫn theo nhân thủ tiếp tục âm thầm tuần tra, đợi sau khi lão phu quay lại đô thành sẽ có tính toán.