- Ha ha!
Nghe vậy, Lâm Nhất ngửa đầu cười lạnh để đáp lại. Cánh tay hắn rung lên, pháp bảo bỗng nhiên hóa thành cự kiếm dài hơn một trượng, hàn mang phun ra nuốt vào, sát khí bức người.
Tu vi của người thanh niên này chẳng qua cũng chỉ thế thôi! Đông Sơn Tử lắc đầu, từ trên cao nhìn xuống hỏi:
- Ngươi chính là Lý Đại Đầu à, tại sao ở Triệu gia ao lại tự xưng là họ Lâm? Một dân đen phàm tục như ngươi sao lại có một thân tu vi Luyện Khí? Sao dám đối địch với Thần Đạo môn ta....
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, vội vàng phân phó mấy vị đệ tử!
- Cẩn thận.
Đông Sơn Tử vừa dứt lời, bóng người cầm kiếm bên bờ sông đã biến mất. Trong nháy mắt, trên trời đêm đột nhiên có một đạo kiếm quang chém xuống. Không thể ngăn cản, không kịp la hét, đệ tử lúc trước tuyên bố muốn nhổ tận gốc nhà cỏ đã bị chém thành hai nửa.
Dưới ánh trăng, một chùm mưa máu theo xác chết ầm ầm rơi xuống sông, ba quang lấp lánh.
Đông Sơn Tử kinh hãi, quát:
- Lui về phía sau!
Đáp lại hắn là hai tiếng phốc phốc, cùng với bốn mảnh huyết nhục.
Một trận cầu vồng kiếm bay tán loạn, hai tu sĩ Trúc Cơ may mắn sống sót mặc kệ thế bao vây lúc trước, hoảng sợ trốn bên cạnh Đông Sơn Tử. Đúng vào lúc này, trong trời đêm từ từ xuất hiện một bóng người, chân đạp gió xanh, kiếm quang loá mắt. . .
Lúc này Đông Sơn Tử đã chấn kinh không thôi. Chỉ trong chớp mắt, ba đệ tử đã chết. Vốn có lòng muốn ngăn cản, lại khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng mà lại bất lực. Người ở cách một hai chục trượng đó rõ ràng chính là tu vi Luyện Khí? Sao lại có thể thi triển độn pháp và có thủ đoạn giết người sâu không lường được như vậy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đông Sơn Tử sắc mặt âm trầm. Đối phương ẩn thân s quân doanh, mưu sát cung phụng, có dính dáng không rõ với phản binh, ngang nhiên khiêu khích Thần Đạo môn, chuyện này càng không thể vãn hồi!
- Ha ha.
Dùng Phong Độn thuật xuất kỳ bất ý, Lâm Nhất liên tục chém chết ba người, lúc này mới hiện ra thân hình, vẫn cười lạnh. Hắn bĩu môi trào phúng:
- Lão tử là ai à? Lão tử là người diệt Thần Đạo môn của ngươi.
- Ngươi... Cuồng vọng!
Đông Sơn Tử nổi giận quát.
- Cuồng vọng?
Đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên, mang theo nụ cười yêu nói:
- Khi môn chủ nhà ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lão tử sẽ cho các ngươi kiến thức cái gì gọi là cuồng vọng.
- Ngươi dám làm nhục môn chủ nhà ta? Đó là tiền bối Nguyên Anh, cao nhân tung hoành Hành Nguyệt châu.
Đông Sơn Tử giận dữ không thôi.
Lâm Nhất thu hồi nụ cười, mang theo khí thế cuồng ngạo lạnh lùng nói:
- Ở trong mắt lão tử. Đó chính là một người chết!
Đối phương vẫn muốn bác bỏ, hắn đã đột nhiên hành động. Một đạo kiếm quang nhanh như lưu tinhtừ trên cao đánh xuống.
Đông Sơn Tử vội vàng tế ra phi kiếm để cản địch, không thể cùng hai đệ tử đồng thời tung ra quỷ châu. Lúc trước bị đánh lén mà không kịp xuất thủ, ba người trước mắt hợp lực lại với nhau cũng không thể khinh thường. Chỉ một thoáng, dưới đêm trăng quỷ vụ tràn ngập, âm phong từng trận.
Bùm một tiếng, sương đen trào ra, quỷ khóc sói gào, bức cho trường kiếm trong tay Lâm Nhất bay lên, thế đi khựng lại một chút. Hắn vừa khôi phục sơ kỳ Trúc Cơ sơ kỳ, chưa đủ sức sử ra uy lực của Nguyên Anh pháp bảo. Chỉ bởi vì vậy, hắn vẫn phải đối phó với Đông Sơn Tử Kim Đan trung kỳ kia.
Sương mù từ bốn phương tám hướng ùa tới, quỷ hồn giương nanh múa vuốt, hung hãn dị thường. Lâm Nhất vung tay đánh ra một chuỗi pháp quyết, sự điên cuồng của bách quỷ dạ hành lập tức chậm lại. Hắn chính là sử ra phương pháp cấm hồn khóa hồn của Thần Đạo môn, mặc dù không thể thật sự ngăn cản quỷ hồn được tế luyện ra, những vẫn đổi lấy được thời gian để thở.
Lúc này, Lâm Nhất đột nhiên biến mất, trong trời đêm lại d hai đạo kiếm quang chém xuống, hai đệ tử Trúc Cơ đó không thể may mắn thoát nạn, huyết nhục tung bay, táng mạng tại chỗ.
Tình hình thay đổi liên tục, Đông Sơn Tử vội vàng lui về phía sau! Hắn không ngờ đối thủ lại hung mãnh như vậy, không nhịn được sợ run trong lòng! Thấy một đạo kiếm quang lại bổ tới, hắn ra sức sử dụng pháp bảo để nghênh địch, ngoài mạnh trong yếu quát:
- Đắc tội với Thần Đạo môn chính là đắc tội với cao nhân Hóa Thần! Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Trong một tiếng nổ ầm, phi kiếm của Lâm Nhất và pháp bảo đối phương va chạm, hai bên hòa nhau. Mà hắn thuận tay ném kiếm đi, đột nhiên xuyên qua quỷ vụ trùng trùng đánh ra một quyền.
Đông Sơn Tử kinh hãi vô cùng! Cái lợi hại thật sự của đối phương không phải là pháp bảo mà là một đôi quyền đầu! Mà khi hắn hiểu ra được điều này thì đã muộn rồi, chỉ nghe rắc một tiếng, thiết quyền dũng mãnh xé rách pháp bảo hộ thể của hắn, trực tiếp xuyên thủng qua bụng hắn.
Một kích đắc thủ, Lâm Nhất không vui mà giận. Hắn xé thây khô thành từng mảnh, gắt gỏng nói về phía một đạo lưu quang tăm tối xa xa:
- Con mẹ nó, lại là chiêu này.
Sau đó, hắn lại ngây ra. Tu sĩ Hóa Thần.