Trên cồn cát, bảy người đều tĩnh tọa nghỉ ngơi. Lâm Nhất độc tọa một chỗ, cầm Tử Kim Hồ Lô uống rượu, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh đại mạc.
Đại mạc mênh mông vô bờ, hoặc là dải cát hình vảy cá, hoặc là bằng phẳng như được gột. Ánh tịch dương rực rỡ tắt dần, hoàng hôn dần buông, bóng đêm hàng lâm, chờ trăng tròn từ từ nhô lên, đại địa được bao phủ dưới quang hoa màu bạc, càng rực rỡ mà thần bí.
Lâm Nhất từ tốn uống rượu, ánh mắt nhất nhất lướt qua mấy người cách hơn mười trượng. Thiên Tinh Tử và Ngô Huyền hẳn là quen biết đã lâu, rất quen thuộc với nhau. Mà hai người này cùng với mấy vị khác vẫn chưa tới mức nói cười thân thiết, nhìn tình hình thì chỉ có giao tình hời hợt.
Kỷ Anh để râu bạc và Thải Ứng Tử mặc vàng như nghệ kia đều ít nói mà cử chỉ ổn trọng; Thanh Diệp, người cũng như tên, một thân đạo bào tố y rất thanh nhã, mặc dù đã có bộ dạng trung niên nhưng phong vận vẫn còn, chỉ là thần sắc có chút dè dặt.
Tên của Quỷ Chủy có chút khác lạ, mà bản thân hắn thì tướng mạo tầm thường, thỉnh thoảng còn tươi cười. Chỉ là khi hắn bật cười luôn buồn bã nhìn chằm chằm chỗ không người.
Một chiếc ngọc giản khó phân biệt cứu cánh, một bí cảnh viễn cổ chưa biết tới, khiến đoàn người từ mấy trăm vạn dặm xa xa tới hoang mạc này. Rất nhiều dụ hoặc luôn khiến người ta không thể né tránh. Mà Lâm Nhất hắn thì cũng như vậy.
...
Thời gian dần tới nửa đêm, bóng trăng như nước. Bất tri bất giác gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, mang theo tiếng gió, còn có mây mù theo đó mà bốc lên.
Mọi người đang tĩnh tọa trên cồn cát, lúc này đều đứng dậy. Ngô Huyền cũng mang thần sắc lo sợ, lại lên tiếng phân trần:
- Mỗi tháng vào đêm trăng tròn, nơi này sẽ xuất hiện dị tượng. Chư vị đạo hữu không cần phải hoang mang.
Hắn vừa dứt lời, có người nghi hoặc nói:
- Ngô Huyền đạo hữu làm thế nào mà có được ngọc giản và tìm được tới nơi này.
Ngô Huyền không cần nghĩ ngợi, thuận miệng đáp:
- Ta từng vào một đêm trăng tròn đi qua nơi này, cho nên mới phát hiện và nhặt được ngọc giản đó. Thanh Diệp đạo hữu cứ yên tâm.
Theo gió nổi lên sương mù trào ra, ánh trăng sáng tỏ trở nên mông lung. Nữ tử Thanh Diệp đó lưu ý động tĩnh bốn phía mà không nói gì nữa, cách đó không xa lại có người thừa cơ hỏi:
- Nếu thực sự có bí cảnh và hãm thân vào đó, không biết làm thế nào mà thoát thân.
Ngô Huyền nói:
- Không cần lo lắng! Chỉ đợi tới tháng sau là có thể rời đi.
Ngoài hơn mười trượng, Quỷ Chủy mỉm cười, quay sang sương mù càng lúc càng dày đặc, lẩm bẩm:
- Đêm trăng mê ly, thật sự khiến người ta đi rồi không muốn quay lại.
- Khi đi vì sao phải gom đủ bảy người?
Ngô Huyền theo tiếng nhìn lại, nhất thời không trả lời được. Vị Lâm quan chủ kia đã lăng không bay lên, bày ra tư thế tùy thời sẽ bỏ đi, còn không quên ép hỏi. Mà Thiên Tinh Tử giống như cũng nổi lòng nghi ngờ, hỏi theo:
- Chúng ta vừa hay có bảy người, chẳng lẽ là có dụng ý khác? Ngô Huyền đạo hữu, việc gì phải giấu diếm chứ.
Thở hắt ra một hơi, Ngô Huyền có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nói trước rồi, tiến vào bí cảnh phải dựa vào nhân lực mới được. Về phần rốt cuộc là thế nào thì sau này sẽ biết.
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên lớn tiếngnói:
- Chư vị, xem kìa.
Đúng vào lúc này, sương mù che phủ trời đất, ánh trăng và hoang mạc đều không thấy bóng dáng. Xung quanh đang mông lung tối tăm đột nhiên sáng lên bảy ngọn đèn. Bên trong hắc quang lấp lánh, có sơn cốc, cây rừng lúc ẩn lúc hiện. Mà bảy ngọn đèn đó đều cắm trên một đế đèn chừng ba thước, bồng bềnh mà lên xuống không ngừng, theo hào quang chiếu tới đâu, âm hàn thấu xương đến đó.
Khi mọi người đang kinh ngạc, Ngô Huyền vội vàng hô:
- Đó là Ma Sát Âm Hỏa, là chỗ mấu chốt để mở ra bí cảnh. Chư vị đạo hữu, xin hãy tìm một ngọn đèn mà đứng lên.
Không kịp nhiều lời, hắn thân hình khẽ động dẫn đầu bay đến trước một ngọn đèn. Theo hai chân hắn hạ xuống, đế đèn đó dần dần trầm xuống, giống như tùy thời sẽ rơi vào sâu trong hư vô.
Thiên Tinh Tử làm theo, cũng không lo ngại, lập tức nói:
- Việc này không nên chậm trễ.
Thấy tình hình này, mấy người khác cũng không chậm trễ, đều động thân. Mà Lâm Nhất vốn đang ở trong không trung, thuận thế hạ xuống một đế đèn, thầm ngưng thần quan sát.
Đế đèn được luyện từ hắc thạch, có chút tinh xảo. Một đầu của nó thò ra ma long to cỡ cánh tay, dài hơn thước thước, trông rất sống động. Trong miệng rồng đang há ra hướng lên trên, một điểm lửa đen to bằng hạt đậu lẳng lặng chiếu ra, còn có âm hàn theo đó toa ra, lờ mờ có thế cắn nuốt thiên địa, khiến người ta sợ hãi.
Còn chưa nhìn rõ sự kỳ quái trước mắt, thân hình Lâm Nhất đột nhiên trầm xuống. Hắn vừa muốn ngự không bay lên, không khỏi thần sắc khẽ biến. Hai chân khó có thể nhúc nhích, giống như bị đúc liền vào chân đèn. Hắn không hề rối loạn, giương mắt nhìn xung quanh. Sáu người còn lại cũng đều như vậy, trong nháy mắt liền rơi vào trong sương mù dày đặc.
Chỉ một lát sau, cảnh vật đột nhiên biến đổi. Sương mù nhạt đi, phía dưới bảy người xuất hiện một sơn cốc sâu thẳm, rất giống với những gì được vẽ trong đồ giản đó của Ngô Huyền. Mà theo một tầng quang mang mỏng manh hiện lên, bảy đế đèn đồng thời dừng lại.
Đế đèn cách nhau mấy chục trượng, tình trạng của nhau nhìn cái là rõ. Thiên Tinh Tử và Ngô Huyền coi như vẫn trấn định, Kỷ Anh, Thải Ứng Tử, Thanh Diệp và Quỷ Chủy thì thần sắc kích động. Lâm Nhất đang quan sát sơn cốc phía dưới, vẫn không quên âm thầm lưu ý nhất cử nhất động của sáu người đó.
Mấy hơi thở trôi qua, bảy đế đèn đột nhiên run lên, âm trong miệng bảy ma long đột nhiên phun ra, giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, thoáng chốc đã va chạm với nhau. Sau đó, một đoàn hỏa đoàn màu đen cực lớn đột nhiên nổ tung, uy thế mạnh mẽ lập tức xé rách tầng hào quang phía dưới, tiếp theo chính là rắc một tiếng, bảy người đột nhiên rơi xuống.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, lại những tiếng bùm bùm trầm đục vang lên, bảy người lần lượt bay ra ngoài, lập tức 'Bùm' mấy tiếng, đều vô cùng chật vật ngã xuống đất. Lâm Nhất thì bị va vào vách đá mới thuận thế đứng lên được, chợt thấy thân thể trầm xuống, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, ngạc nhiên ngẩng đầu quan vọng.