Máu bắn tóe trên bậc đá bạch ngọc. Từng vết đỏ tươi mang theo màu vàng nhàn nhạt rất là bắt mắt!
Tứ chi bách cốt “răng rắc” vang dậy, quanh thân trên dưới như bị nghiền nát, từng trận đau đớn khổ sở ập tới, khiến người không cách nào giãy dụa né tránh mà sinh tâm tuyệt vọng! Thiên địa chi uy, quả thực mãnh không thể ngăn! Bởi thế đủ thấy sự cường đại của Tiên Đế năm đó lớn đến mức nào.
Lâm Nhất cắn răng cố chống đỡ, khổ không thể tả!
Mãi một khắc sau, gánh nặng vô biên đột nhiên thoáng nhẹ. Vừa có chuyển cơ, Lâm Nhất liền từ dưới đất bò lên. Hương thơm nhàn nhạt nơi chóp mũi vẫn chưa tan, khiến người không khỏi mơ màng buồn ngủ. Hắn tâm đầu lẫm nhiên, vận chuyển huyền công, thần hồn tỉnh táo...
...
Đồng thời với đó, phía dưới truyền đến một tiếng “Phanh” trầm muộn. Đạo nhân ảnh chặn đường kia đã té rớt xuống trăm tầng bậc đá, miệng phun máu tươi cực kỳ nhếch nhác!
Hoàng bà bà là cao thủ tiền bối Cửu Mục. Nhưng trước là bị nhục nhã, sau lại bị một tay nhấc lên ném sang một bên, căn bản không kịp làm gì chống đỡ, có thể nói sinh tử toàn dựa vào ý niệm của người ta. Nhìn tình hình, có vẻ thương thế nàng còn không nhẹ...
Bảy vị gia chủ Tiên vực ngoại giới, thậm chí đám đông gần ngàn trên dưới cự tháp đều bị hết thảy những gì xảy ra trước mắt làm cho chấn ngạc không thôi!
La Thanh Tử âm thầm kinh ngạc, ngưng thần nhìn lên. Trước đây có lẽ mình đã hơi lỗ mãng. Tu vị Hoàng bà bà chính là Tiên Quân hậu kỳ, chẳng ngờ lại đỡ không nổi một kích từ đối thủ. Như thế, lão giả kia càng là lợi hại. Mà hắn và Lâm Nhất rõ ràng đều khinh rẻ Cửu Mục, thái độ rất thù địch.
Chẳng qua nháy mắt, La Thanh Tử như có điều phát hiện. Hắn quay đầu nhìn xuống dưới, Hoàng bà bà đã run rẩy đứng dậy...
Lôi Vân Tử và sáu vị gia chủ đều đang ngước nhìn chằm chằm hai đạo nhân ảnh trên cao...
...
- Lão Long, ngươi...
Lâm Nhất bò lên từ dưới đất, chưa kịp suyễn hơi, miệng mũi còn mang theo vết máu, lại bỗng hơi ngớ. Lão Long tuy vẫn cao lớn uy phong như cũ, song trên khuôn mặt thô quánh đã lộ rõ vẻ mệt nhọc khó mà che dấu. Long ảnh trong chùm sáng trên đỉnh đầu đã rụt nhỏ chỉ còn ba xích. Vừa rồi hắn ra tay trừng trị Hoàng bà bà, hao đi bảy thành Nguyên Thần chi lực còn sót lại. Trước mắt hai người cách nhau cực gần, lại vẫn có thể cảm nhận được uy áp khủng bố từ trên ép xuống. Không cần nghĩ đều biết, hắn cũng đang khổ sở chống đỡ!
Trước đây, chỉ cần ra tay Lão Long liền sẽ không quên mặc cả trả giá. Mới đầu là một tòa linh mạch, đến đến sau là tiên mạch, trước nay hắn đều nhiều ít không chê. Nhờ đó mới từ một sợi tàn hồn khó khăn trùng tố lại Nguyên Thần. Nhưng hôm nay vì giúp Lâm Nhất đoạt được Tử Vi truyền thừa, hắn không ngờ đã vung ra hết thảy...
Lão Long ngực phập phồng, khí thế hung hung cúi nhìn xuống dưới, không cho là đúng hừ nói:
- Hừ! Nếu là ngày trước, lão tử phải bóp chết mụ kia mới thôi. Được rồi, hôm nay nuốt lời một lần. Có câu nói thế nào ấy nhỉ...
Hắn đưa tay vuốt râu, lập tức chợt hiểu nói:
- À, nhớ ra rồi. Có cái nên làm mà có cái không nên làm, ha ha...
Hắn đặt tay lên vai Lâm Nhất, trong hai mắt chớp động quang mang, uy phong không giảm cười vang nói:
- Huynh đệ! Đường này có tiến không lùi, có dám liều một lần không...
Lâm Nhất đứng đó bất động, eo lưng dần dần thẳng tắp, lặng lẽ gật đầu. Bàn tay đặt nơi vai không dùng sức, lại mang theo sức nặng vô hình áp tới. Một tiếng huynh đệ kêu lên khiến tâm đầu hắn tràn đầy noãn ý. Vô luận trước mặt là núi đao hay biển lửa, có huynh đệ sóng vai xung phong hãm trận, có nữ nhân nắm tay đồng sinh cộng tử, thế là đời này đủ rực rỡ rồi!
Hai người vừa động thân, có người lại không nguyện bỏ qua, lên tiếng thét to:
- Chớ ngông cuồng! Ngươi không có nhục thân, chỉ có thể lấy thiêu đốt Nguyên Thần để thi triển tu vị. Hành vi này khác gì tự hủy căn cơ, chống đỡ được bao lâu...
Hoàng bà bà ăn phải lỗ lớn, thiếu chút bị bóp chết, tuy kinh hồn chưa định, lại sớm đã phẫn nộ đan xen. Nàng một hơi nói toạc chân tướng của Lão Long, sau đó tức tối lệnh cho đám người La Thanh Tử:
- Lo lắng làm gì? Cùng bà bà ta ngăn cản người đó, chết sống bất luận! Dám đối địch với Cửu Mục ta, đó là tội thập ác bất xá...
Nàng ngẩn ở nguyên địa, nhất thời vô lực dịch bước, đành phải liên thủ người khác nhằm ngăn trở. Tử Vi truyền thừa, tuyệt không thể để mất!
Lão Long hừ lạnh một tiếng không đáng, bắt lấy Lâm Nhất xông về phía bậc đá. Tầng chín trăm lẻ một, lẻ hai, lẻ ba, hai người sánh vai xông lên đỉnh cự tháp. Dưới vòm trời, ngọc giản và phiến ngọc kia vẫn đang lẳng lặng treo móc giữa trời, đang chờ đợi, đang dụ hoặc, đang là mục tiêu cho mọi người hướng đến...
Chợt nghe hiệu lệnh, La Thanh Tử thoáng ngập ngừng, lập tức động thân đuổi lên. Hắn không còn cố kỵ nữa, huy động hai tay áo phất tới. Liền một chuỗi pháp quyết rời tay mà ra, nháy mắt xuyên qua tầng tầng cấm chế, sau đó hóa thành từng mảnh quang ảnh, vút đến bao phủ hai người cách đó vài trăm trượng.
Lôi Vân Tử liếc sang hai bên trao đổi ánh mắt một cái, liền cũng nhảy lên một tầng bậc đá. Hắn và Bình Dương Tử, Ti Không Thượng làm bộ muốn đuổi, song đều chưa thừa cơ động thủ. Ở phía sau, gia chủ ba nhà và số đông còn lại vốn muốn tương trợ, nhưng đều có tâm mà vô lực.