Vô Tiên

Chương 2107: Chương 2107: Phải mà không phải (2)




- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?

Hai mắt Lão Long bỗng hơi trừng, quay đầu nhìn Lâm Nhất nói:

- Thân là Tiên Đế, mọi việc làm đều có lưu hậu thủ! Nếu ngươi có gì lầm lẫn, hẳn ta cũng cùng xui xẻo theo! Đi...

Hắn vung tay lên, dẫn đầu nhảy lên cao cao.

Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, không biết phải làm sao. Lão Long nhìn như lờ mờ vô tri, thực ra là trong thô có tế. Hành sự điên cuồng, nhưng mỗi lần đều tự có chương pháp, có dụng ý cả. Đương nhiên, hiện tại cũng chỉ còn nước đi lên. Tới lui chỉ một con đường này mà thôi...

...

Nhìn thấy hai bóng người trước mặt đi xa, La Thanh Tử không chút dây dưa, thừa thế nhảy lên cao. Đám người Lôi Vân Tử sau lưng cũng lập tức đuổi theo.

Tầng bốn trăm cự tháp, một đám yêu tu chen chúc nơi đó. Kim Thánh đành chịu ngồi bệt xuống, tưởng muốn đứng lên đều khó mà như nguyện, nhịn không được nhổ bãi nước bọt, oán thán nói:

- Các ngươi thật vô dụng! Bản tôn sớm đã dặn dò, theo sát La gia chủ mới có thể mượn thế đăng tháp. Giờ thì thế nào? Tiên Đế truyền thừa không còn...

Đám đông không dám tranh biện, chỉ có Giam Dần lắc đầu nói:

- Tu sĩ có một câu nói rất hay, gọi là biết đủ mà vui! Nếu không có điều dựa dẫm, cùng lắm chỉ lên được tầng hai trăm...

Thấy Kim Thánh muốn phát tác, hắn vội chuyển lời, mang theo mặt cười ngàn năm không biến nói:

- Chúng ta tu vị có hạn, không bằng được Kim huynh thần võ...

Nghe vậy Kim Thánh mới thở dốc một hơi, ra vẻ đương nhiên nói:

- Ta có thương trên người, bằng không chí ít lên được thêm trăm tầng...

Giam Dần hai mắt sáng ngời, lập tức lại thầm thì một tiếng. Thầm nghĩ, ngươi mà thật có thương, còn có thể sống tiếp được đều là may mắn...

Tầng hai trăm cự tháp, đám người Lôi Thiên và Bình Thuyên đã bỏ cuộc, từng người dừng chân ngẩng đầu. Trên trời ánh sáng quỷ dị, thấy không rõ được tình hình...

Dưới chân cự tháp cũng tụ tập một đám nhân ảnh. Nếu đã vô vọng đăng tháp, không ngại nhân cơ hội này được một lần mở rộng nhãn giới. Có người còn trốn ra khỏi cấm chế mười trượng, lăng không bay lên để tiện thấy được rõ ràng...

...

Hai đạo nhân ảnh một trước một sau nhảy lên tầng tám trăm cự tháp, thế đi không ngừng.

Đến tầng tám trăm năm mươi, thân hình Lão Long dần dần chậm lại. Tiếp tục đi lên, mỗi qua một tầng bậc đá, hắn đều phải ngừng lại một chút. Long ảnh dài một trượng trên đỉnh đầu hắn nay lại rút nhỏ ba phần.

Tầng tám trăm sáu mươi, bảy mươi, tám mươi, Lão Long không kịp hoãn hơi, chợt rống to:

- Cút ra...

Lâm Nhất dừng bước theo, trong hai mắt chợt lóe hàn quang. Đỉnh vạn trượng nay chỉ còn cách ngàn trượng nữa thôi. Nhưng tình hình đột biến, phiền hà từng lo lắng nay đã hàng lâm.

Trên tầng chín trăm đột nhiên xuất hiện một lão phụ nhân tóc trắng váy dài. Chính là Cửu Mục Hoàng bà bà, nàng từ một bên dời ngang qua, vừa khéo ngăn lại đường đi Lão Long và Lâm Nhất. Trên mặt chất đầy nếp nhăn, mang theo nụ cười lạnh hờ hững, chậm rãi mở miệng nói:

- Truyền thừa Tử Vi thuộc về Cửu Mục, người khác không được nhúng tay, mời về...

- Rắm chó! Còn không cút ra, lão tử...

Lão Long lửa giận càng thịnh, thân hình chớp động, lần nữa nhảy lên.

Đã mấy vạn năm không có người dám ngay mặt nhục mạ nàng. Sắc mặt Hoàng bà bà thoáng cứng đờ, quát lớn:

- Ta là Cửu Mục hoàng bà bà, lần này hành sự thay mặt Thánh nữ. Các ngươi sao dám càn rỡ...

- Mụ già này, dám ngăn đường lão tử, ta bóp chết ngươi!

Lão Long người ở giữa trời, tiếng gào chưa ngừng, dưới chân đã lia lịa hư đạp, xông thẳng tới Hoàng bà bà. Lâm Nhất không dám chậm trễ, cắn chặt răng theo sát ngay sau.

Hoàng bà bà thẹn quá thành giận, lại không khỏi hơi ngớ. Song phương cách nhau chưa đến trăm trượng, nháy mắt một đạo nhân ảnh gấp gáp xung đến. Đây đã là tầng chín trăm, đối phương lại vẫn hung hãn như thế. Không lẽ... Không lẽ hắn có được tu vị Động Thiên?

Không kịp nghĩ nhiều, Hoàng bà bà vươn hai tay gầy guộc ra bắt lấy. Một đạo chùm sáng bảy màu đột nhiên toát ra, thoáng chốc hóa thành một bức tường vững chắc cao vài chục trượng. Chợt nhìn như là bụi mù tràn khắp, mang theo hương hoa nhàn nhạt, quỷ dị khó lường. Tường sương mù vừa thành, lập tức ầm vang nện xuống phía dưới.

- Ầm!

Lão Long thế lao chính gấp, căn bản vô tâm tránh né. Một tiếng quát lớn, tưởng như một đạo kinh lôi lăng không nổ tung. Cùng sát na này, hắn vung tay hung mãnh đánh tới. Long ảnh trên đỉnh đầu chợt lóe, đột nhiên hóa thành một đạo cuồng phong màu vàng, “rắc rắc rắc…” liền một chuỗi hư không chấn vụn trầm muộn, tiếp theo là một tiếng “Oanh” nổ vang. Chỉ thấy sương mù theo đó sụp đổ tứ tán, một bàn tay hư ảo thừa thế gào thét quất tới.

Hoàng bà bà từ trên cao nhìn xuống, dĩ dật đãi lao, vốn cho là có thể dễ dàng ngăn trở một lớn một nhỏ đang xông tới này. Ai ngờ vừa ra tay nháy mắt đã lạc bại, căn bản không rảnh ứng biến, ngược lại bị lực trói buộc vô hình cầm cố gắt gao. Nàng tâm đầu hoảng hốt, kinh hách thất thanh nói:

- A...

- Ngươi a cái rắm!

Lão Long chửi rủa một tiếng, vung tay quắt lấy rồi ném mạnh. Hoàng bà bà thân bất do kỷ bay lên khỏi mặt đất, “Vù” một cái bay qua đỉnh đầu hai người. Đầu bên kia hắn mượn thế rơi tại tầng chín trăm cự tháp, lại thoáng loạng choạng một cái.

Hai chân Lâm Nhất còn chưa chạm đất, đầu ngẩng lên theo dõi kết cục của Hoàng bà bà. Đúng lúc này, uy thế ngất trời ầm vang nện xuống, tựa như núi lớn nghìn cân đột nhiên đổ sụp, căn bản không gì có thể ngăn cản. Nhất thời nhịn không được, hắn “Phanh” một tiếng té ngã xuống đất, miệng mũi rỉ máu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.