Lão Long mang theo Lâm Nhất đến tầng bảy trăm cự tháp, lúc này hai người không thể không dừng lại nghỉ ngơi khoảnh khắc. Long ảnh xoáy vòng trên đỉnh đầu hắn nay chỉ thừa lại chừng một trượng. Cũng tức là, Nguyên thần chi lực đã hao đi một nửa.
Sau lưng hai người, cách chừng ba, bốn mươi tầng bậc đá, bảy vị gia chủ Tiên vực vẫn theo sát không bỏ. Trong đó La Thanh Tử xông ở trước nhất, theo sau nơi không xa là ba người Lôi Vân Tử, Ti Không Thượng, Bình Dương Tử. Tiếp về sau, theo thứ tự lần lượt là Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử, Nguyễn Tương. Đám đông đã từng lên tới gần ngàn, trừ cao thủ tu vị Thiên Tiên còn có thể tiếp tục cố gắng chống đỡ, số còn lại sớm đã bị vung ra xa xa, hoặc là bị bách dừng bước. Vài trăm tu yêu càng là ngã bệt trên bậc đá, ai nấy chỉ biết nhìn lên mà than thở!
Lão Long đi trước mở đường, nghịch lưu mà lên, bổ ra một con đường. Tùy theo dần dần lên cao, uy năng cấm chế càng lúc càng cường đại. Số phía sau ở cách rất xa đã không thể dễ dàng chiếm tiện nghi như trước.
Chẳng qua, La Thanh Tử và mấy vị gia chủ không những không lạc hậu mấy bước, ngược lại nương theo tu vị bản thân, đã dần dần tiếp cận với Lão Long và Lâm Nhất ở tuyến đầu.
Lão Long không để ý mấy cái đuôi sau người, mượn cơ hội thở dốc nói:
- Ngươi từng hỏi ta, Hồng Hoang ở đâu?
Lâm Nhất đứng bên Lão Long, đây đó chỉ cách nhau một xích. Xung quanh bốn phía ẩn ẩn có tiếng gió gào thét. Ngọc thạch trơn bóng bằng phẳng không chút vết tích điêu khắc. Năm màu bao phủ, nơi nơi chớp động ánh sáng quỷ dị. Sau lưng vài trăm trượng, đám người La Thanh Tử cũng dừng lại nghỉ ngơi. Bên phải hơn mười dặm, mười hai nam tử Cửu Mục kia không thấy có động tĩnh gì. Trên đầu, Hoàng bà bà dường như lại có động tác...
- Hồng Hoang ở ngoài cửu thiên cửu dương! Sau khi xử lý ổn thỏa hết thảy nơi đây, ngươi có thể thử rời đi. Nếu không, ngươi cứ thành thật ngốc ở đây...
Lão Long lẩm bẩm nói. So với bình thường, lúc này hắn như đổi thành người khác.
Lâm Nhất giương mắt khẽ liếc một cái, hỏi:
- Tiên vực rộng lớn vô bờ, phải đến tu vị cỡ nào mới nghĩ tới chuyện rời đi? Lại nên rời đi thế nào...
- So với tu vị ngươi năm đó thì càng thêm cường đại, tất nhiên là có thể quát tháo thiên địa! Còn về rời đi thế nào...
Lão Long nhẹ lẩm bẩm, hơi ngừng một lát rồi thổ ra sáu chữ:
- Thuận ô* sinh, cửu thiên thông!
*Thuận ô: Mặt trời, chim thuận ô (loài chim ba chân trên mặt trời trong truyền thuyết, sau dùng để chỉ mặt trời)
Thuận ô sinh, cửu thiên thông? Lâm Nhất khó hiểu, song vẫn lưu tâm ghi lại, thuận miệng nói:
- Ta không phải...
- Ta nói phải, thì chính là phải! Ngươi có phải hay không? Sao lại không phải? Người nào mới là? Hừ...
Lão Long khá là ngang ngược, luân phiên chất vấn, nói tiếp:
- Năm đó tu vị ngươi đã là Động Thiên hậu kỳ, sắp sửa tu tới La Thiên Tam Cảnh. Một khi cảnh giới ngươi có chút thành tựu liền có thể kế nhiệm vị trí tiên hoàng của lệnh sư. Nhưng có người không nguyện như thế mới mưu đồ quấy phá! Chuyện trong này, ta cũng không rõ ràng...lắm! Nhưng ta lại biết...
Lâm Nhất không tiếp tục lên tiếng mà tập trung lắng nghe Lão Long nói:
- Viễn cổ có Tam Hoàng, gồm Huyền Tiêu, Giao Quý và Đế Khuê, phân biệt lấy Ma đạo, Yêu đạo, Tiên đạo tự thành một phái, trong đó Đế Khuê là nhỏ yếu nhất. Nhưng lệnh sư không cam lạc hậu, thu gom ưu thế các nhà, tự nghĩ ra một bộ tiên kinh. Dựa vào kinh này liền có thể tu tới La Thiên Tam Cảnh...
Nghe tới chỗ này, tâm tư Lâm Nhất hơi động. Bất giác nhớ tới trong Động chân kinh , hậu tố chính là một chữ “Khuê”.
Nói như thế, sư phụ Tiên Đế là tiên hoàng Đế Khuê, kinh thư do ông sáng tạo ra không ngờ sớm đã rơi vào trong tay mình. Mà đó chẳng qua là một thiên kinh văn cảm ngộ cảnh giới thôi...
- Trong Hồng Hoang, cao thủ như mây. Nhưng tu tới La Thiên cảnh chỉ có ba vị tiên hoàng. Chính bởi thế, Huyền Tiêu và Giao Quý bức lệnh sư giao ra kinh thư...
Lão Long nói tiếp:
- ... Song phương động thủ, lệnh sư thảm tao thương nặng. Lúc hấp hối, hắn truyền kinh thư và chín tháp cho ngươi. Nhưng bởi quá đột nhiên, ngươi chỉ lấy được bảy tháp, lại không chỗ để đi, liền dẫn theo Thần Long Nhất Tộc ta và số đông tộc nhân lánh tới Tiên vực. Ai ngờ...
Lão Long hơi hoãn một lúc rồi tiếp tục nói:
- Ngay khi ngươi bắt tay đề thăng tu vị, phong thanh truyền tới Hồng Hoang viễn cổ. Hai vị tiên hoàng Huyền Tiêu và Giao Quý không nguyện bỏ qua, song bởi đường sá xa xôi, vượt qua cửu thiên lại không dễ, đành phải sai phái một vài cao thủ tìm tới. Nhưng lúc ấy Tiên vực đã có chút quy mô, rất khó lay động. Đối thủ bèn ngầm dùng kế, khiến chúng ta tay chân trở mặt, người nhà thành thù, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết...
Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Tử Tang Thượng Nhân Phạm Thiên Cốc từng nuôi dưỡng thần giao muốn mưu đồ bất chính, chẳng lẽ không người phát giác?
- Hừ! Sao không người sát giác? Chỉ là ngươi tin lời nữ nhân kia, tự cho là Tiên vực vững như bàn thạch, còn giận lây sang ta...
Lão Long làm như vô ý xác định luôn thân phận Lâm Nhất, mượn cơ hội phát tiết bực tức. Hắn nói:
- Ngươi tên Long Phạm, còn cái tên Phạm Thiên Cốc chẳng qua là giả mượn ý trời thôi. Nhưng Thiên Hoang tam thánh Tử Tang, Côn Tà, Cửu Huyền đều là lão nhân khai sáng Tiên vực, dù có tâm phản bội cũng rất khó đề phòng. Đến khi ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc sai lớn đã đúc thành, ai...
Hết thảy những gì hắn nghe được chỉ là một đoạn chuyện cũ, chứ không khỏi toàn bộ sự việc, song Lâm Nhất vẫn thở dài một hơi sâu kín. Tình hình năm đó rắc rối phức tạp, không thể nào giản đơn được. Lão Long tuy cửu tử nhất sinh, nhưng nói không ra nguyên cớ rõ ràng. Bất tri bất giác, chính hắn dường như đã hãm sâu trong đó khó mà tự kềm chế.
Ngoài ra, một người trong Thiên Hoang tam thánh gọi là Cửu Huyền. Ngô Dung và đám đông tiên nhân viễn cổ chẳng phải là ăn lỗ lớn bởi “Cửu Huyền thiên cấm” đó ư...
- Tu vị! Lúc nào chỗ nào đều rời không ra tu vị cường đại! Chỉ đợi ngươi ngày sau tung hoành vô địch, không ngại giết về Hồng Hoang lật đổ tiên hoàng, vừa có thể báo thù cho lệnh sư, vừa có thể trả mối hận năm đó, hừ hừ...
Lão Long hơi có phần ủ rũ, nhưng lập tức lại tỉnh táo tinh thần. Có lẽ hắn không làm rõ tỉ mỉ vì sao Tiên vực tan vỡ, lại có thể đoán được đầu sỏ do đâu. Trong lời nói không giấu được vẻ giận dữ.
Lâm Nhất không biết đáp thế nào, bèn thừa cơ hỏi:
- Trong Tử Vi tháp đúng thật có truyền thừa Tiên Đế?