Có lẽ là sợ lộ phong thanh, người của Thần Đạo môn mới nhốt sơn dân trong thôn ở đây. Mà cấm chế tu sĩ Trúc Cơ bày ra, có thể có uy lực bao lớn! Lâm Nhất lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt, lắc đầu không cho là đúng. Sau đó, hắn phất tay với hai người bên cạnh, phân phó:
- Tránh ra.
Con Lừa hảo tâm nói:
- Không được đâu nghĩa sĩ! Ta lần trước vừa bước vào nửa bước liền bị hất ra.
Hắn nói được một nửa, liền vội vàng ngậm miệng lui ra sau. Lâm Nhất đã đi lên phía trước, đột nhiên đánh ra một quyền. Chỉ thấy hào quang trước cửa động lóe lên rồi rắc một tiếng, theo đó là trời quang mây tạnh, một sơn động sâu chừng hơn mười trượng xuất hiện trước mặt ba người. Trong đó hai mươi ba mươi nam nữ già trẻ đang chen chúc, ai nấy vẻ mặt mỏi mệt, sợ hãi bất an.
Kinh ngạc qua đi, Con Lừa mừng rỡ, vội vàng lao vào trong sơn động hô to:
- Cha mẹ, thúc bá.
Khi hắn gặp thân nhân, Lôi Minh ở bên cạnh khen thật lòng:
- Tru tiên trừ ma, thủ đoạn thông huyền, Lâm đại hiệp đúng là kỳ nhân bất thế!
Không quản xa xôi tới Triệu gia ao, Lâm Nhất là có dụng ý! Hắn không rảnh để ý tới lời khen của Lôi Minh, cao giọng hỏi sơn dân còn sống sót này:
- Gia quyến của Triệu Long ở đâu?
Nghe tiếng, mọi người không hiểu gì, vẫn quay đầu nhìn về phía hai mẹ con ở góc sơn động. Người làm mẹ chính là phụ nhân nông gia hơn hai mươi tuổi, quần áo đơn giản, vẻ mặt xanh xao; Trong lòng nàng ta ôm một nam hài, bộ dạng gầy yếu vô thần chừng ba bốn tuổi.
Đặt đứa trẻ trong lòng xuống, phụ nhân chậm rãi đứng dậy. Nàng ta mang theo mấy phần nghi hoặc nhìn Lâm Nhất, chỉ vẫn chỉnh đốn lại trang phục rồi thi lễ, nhẹ giọng nói:
- Triệu Long là nam nhân của ta.
....
Khi các sơn dân trở lại thôn thì sắc trời đã muộn. Con Lừa giúp đỡ an trí chỗ ở cho Tra Bưu và ba nữ tử, bận trước bận sau tất nhiên không thể thiếu vị thiện đức nhân dũng Lôi đại hiệp. Lâm Nhất thì tới trước hai gian nhà cỏ nhà Triệu Long, lặng lẽ ngồi trên ghế đá suy tư.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong nhà cỏ, bà nương của Triệu Long đang thu thập quần áo. Trước cửa cách đó không xa, một nam hài tử gầy yếu ngồi trên bệ cửa nhìn chằm chằm bóng dáng của Lâm Nhất.
Sau một thoáng, cẩn thận thổi tắt đèn, phụ nhân đó ra khỏi gian nhà. Nàng ta đeo bọc, dắt tay con trai, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Nhất, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Không biết khi nào thì khởi hành.
Lâm Nhất đứng dậy, muốn nói lại thôi.
Khi từ sơn động quay về, Lâm Nhất nói là tới từ trong quân. Vì Triệu Long phải chịu quan ti, cho nên mới hại tới cả thôn. Niệm tình bạn cố tri, hắn cố ý tới đón hai mẹ con đi tránh họa. Cũng không ngờ nữ tử đó lau nước mắt, lời nói nhỏ nhẹ ra ra tình hình thực tế. Nam nhân khi xuất chinh từng dặn dò, mỗi ba tháng sẽ gửi thư về. Thư còn thì người con. Ngày không nhận được thư, bảo nàng ta hãy dẫn con tới cửa thôn đốt tiền giấy.
Sự bi thương và bình tĩnh của phụ nhân đó thật sự khiến người ta có chút không biết phải làm sao. Cuối cùng, Lâm Nhất đành phải nói, rời khỏi thôn đi! Vì con trai, cũng vì cái thôn này.
Sau một chốc, Lâm Nhất thầm thở dài, nhấc chân bước về phía cửa thôn.
Phụ nhân quay đầu lại nhìn, không nhịn được kéo đứa con vào lòng. Trong bóng đêm, hai gian nhà cỏ càng lộ ra vẻ tịch liêu. Sau đó, hai mẹ con vội vàng xoay người mà đi.
Lâm Nhất đi rất chậm, là để hai mẹ con theo kịp. Tiếng bước chân dằng sau ý vị và thuận theo và bất đắc dĩ. Người nghèo có cách sống của người nghèo. Giống như lời Tiểu Nhi, sinh lão bệnh tử và vinh hoa phú quý, đều đã được định trước! Cho dù bị chà đạp và đả kích, cũng chỉ có thể lặng lẽ thừa nhận tất cả những gì sinh ra đã có đó.
Chỉ có điều, người quyền quý và người được gọi là tiên trưởng, lại há có thể dễ dàng quyết định vận mệnh của những dân này như vậy! Lý Đại Đầu cũng vậy, Triệu Điếc cũng vậy, hai mẹ con này cũng vậy! Mà vận mệnh của người quyền quý và tiên trưởng do ai khống chế! Vận số của Lâm Nhất ta lại nằm trong tay ai?
Cây và hoa cùng một gốc, nhưng lại rơi xuống chỗ khác nhau. Mà dưới thiên đạo, vạn vật bất đồng ở đâu! Nếu muốn mệnh ta do ta nắm, ngoài quyết định ở sự kiên trì của bản thân ra thì còn là có dám một quyền đánh gục người muốn thay đổi vận mệnh của ngươi hay không.
Dưới tàng cây trong thôn, Hổ Tuấn, ngựa và xe ngựa nằm ở đó. Ngoài ra còn có mấy bóng người lay động trong ánh đuốc, cũng có tiếng cãi nhau và động tĩnh đao kiếm ra khỏi vỏ truyền đến.
- Một giai nhân như tiên tử, không ngờ phải lưu lạc thâm cung ganh đua tình cảm với người khác, đúng là nực cười, nực cười.
- Ngươi con mẹ nó quản được à?
- Ta không quản được, nhưng ngươi không thể ngăn ta nói chuyện với Tiểu Nhi.
- Vị Tiểu Nhi tiểu thư này chính là thiếp của quân thượng, há có thể để một hiệp khách như ngươi tới gần dâm loạn!
- Nói bậy! Ta khuyên Tiểu Nhi chớ có tham luyến vinh hoa phú quý, chính là lời vàng ý ngọc, không thể tiết độc. . .
- Dám mắng lão tử? Muốn chết!
- Hừ! Ngươi chọc giận Lôi mỗ rồi, hôm nay ta sẽ cướp Tiểu Nhi đi!
- Lão tử một đao chém bay ngươi trước!
- ...
- ...
Theo sự hiện thân của Lâm Nhất, tiếng cãi nhau im bặt. Con Lừa cầm đuốc ở bên cạnh xem náo nhiệt, có chút không biết phải làm gì; Ba nữ tử tay cầm bọc hành lý đứng trước xe ngựa, trong đó Tiểu Nhi thì vừa thẹn vừa lo; Tra Bưu và Cát An tay cầm cương đao, đằng đằng sát khí; Lôi Minh thì trường kiếm đã ra khỏi vỏ, hào khí can vân. . .