Vô Tiên

Chương 1702: Chương 1702: Bóng đêm trêu người (1)




Hướng đông sơn thôn nhỏ chính là một sơn cốc không lớn. Trời gần tới hoàng hôn, trên ngọn núi gần xa được phủ một tầng hào quang nhàn nhạt.

Quan sát một lúc, Lâm Nhất nhảy xuống ngọn cây.

Dưới đại thụ, Lôi Minh bị ép phải dừng lại quan vọng kinh ngạc hâm mộ không thôi. Thuật nhẹ nhàng tung người bay cao như vậy, đúng là có một không hai thiên hạ! Chợt thấy đối phương đi xa, hắn lại hô to:

- Trả kiếm cho ta.

Vừa dứt lời, một đạo lưu quang bỗng nhiên bay tới, lập tức vỏ kiếm sau lưng trầm xuống, không ngờ khiến hắn lảo đảo.

Giết người chỉ trong một cái nhấc tay, đúng là kỳ nhân! Lôi Minh thần sắc phấn chấn, vội vàng nhấc chân đuổi theo. Đợi hắn vòng qua nông trại, trước mắt đã không thấy bóng người. Không kịp ngạc nhiên, hắn vội vàng chạy tới hẻm núi cách đó không xa.

Sau một chốc, Lôi Minh chậm rãi dừng bước. Ở chỗ cao trăm trượng của ngọn núi, người vừa rồi đang đi nhanh như lướt trên đất bằng, trong tay còn mang theo một người! Trong chớp mắt, hai bóng người hạ xuống. . .

Lâm Nhất hai chân chạm đất, cũng buông người trong tay xuống. Đó là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc linh động. Bên hông hắn một bên dắt khảm đao, một bên dắt túi nhỏ, bên trong là mấy chục ngọn thảo dược tới từ trong núi.

- Vừa rồi vì sao phải trốn?

Trên ngọn cây, Lâm Nhất từ xa đã thấy một người đang trốn trong cỏ cây. Quan sát quan sát kỹ hơn, đối phương không ngờ lại xoay người chạy trốn. Hắn nổi lòng hiếu kỳ, không phí bao nhiêu sắc liền bắt giữ được người đó, mới có phen tra hỏi hiện tại.

- Đừng sợ! Ngươi có biết sơn trong thôn đi đâu rồi không.

Thấy thiếu niên trước mắt vẫn hoang mang lúng túng, Lâm Nhất mỉm cười nói:

- Người bên cạnh ta là Lôi Minh, chính là người hiệp nghĩa! Ngươi đừng ngại nói ra tình hình thực tế đi, nói không chừng chúng ta có thể xuất thủ tương trợ!

Thiếu niên đó dần dần phục hồi tinh thần, lại nhất thời do dự. Lôi Minh nhướn mày, tiến lên một bước lớn tiếng nói:

- Lôi Minh! Nhân xưng Lôi Lạc Xuyên nghĩa hiệp! Ba kẻ xấu trong thôn đã bị...

Hắn nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc lộ ra vẻ xấu hổ. Kỳ nhân ở trước mặt, lại chưa kịp lãnh giáo tôn tính đại danh, chuyện này không được thỏa đáng rồi!

Lâm Nhất thuận miệng nói:

- Ta họ Lâm.

Lôi Minh nói tiếp:

- Lâm quan nhân... Lâm đại hiệp đã tru sát hết kẻ xấu trong thôn rồi!

Theo hắn, Lâm Nhất chắc là người trong quan phủ. Bằng không hai quân hán và ba nữ tử đó sao lại nghe theo lệnh hắn.

- Thật vậy à? Dó là ba tiên trưởng ngự kiếm hành không, không ai giết được.

Thiếu niên trong núi ngạc nhiên thất thanh.

- Những gì ngươi nói là thật à.

Lôi Minh ngẩn ra, không khỏi hỏi lại một câu. Hắn vốn tưởng rằng là quan sai trên đường qua thôn, vừa hay gặp tặc nhân làm xằng làm bậy, cho nên bị cao thủ võ công cao cường trong đó tru sát. Ba người chết đó đúng là tiên trưởng ư?

- Tiên trưởng cái gì, chỉ là mấy tu sĩ thôi!

Vốn định để Lôi Minh ra mặt nhằm tiêu trừ sự cảnh giác của nam tử này, ai ngờ lại đổi lấy sự ngạc nhiên của hai người. Lâm Nhất khoát tay, nhẹ nhàng bâng quơ lại nói:

- Ta hỏi ngươi, người trong thôn còn sống hay là chết rồi.

Tu sĩ chứ không phải tiên trưởng! Chẳng trách tình hình chứng kiến ở cửa thôn lại kinh thế hãi tục như vậy! Lôi Minh lui về phía sau hai bước quan sát Lâm Nhất từ đó xuống dưới, thiếu niên đó thì không có nhiều tâm tư như vậy, thành thành thật thật đáp:

- Tại hạ Con Lừa, bái kiến hai vị hiệp sĩ! Trong thôn...

Con Lừa chính là biệt hiệu. Bản thân hắn vào sâu trong núi hái thuốc nên may mắn thoát khỏi một kiếp. Khi lẻn về thôn xem tình hình, vẫn không khỏi bị lộ. Khi bị Lâm Nhất bắt được, hắn thật sự rất sợ hãi. Sau đó thấy đối phương không phải là kẻ xấu, thiếu niên trong núi này mới an tâm.

Thời gian một nén hương trôi qua, ba người tới sườn núi cách mấy dặm. Con Lừa chỉ về phía một động khẩu dưới vách đá phía trước nói:

- Khi ta về thôn, thấy tình hình khác thường, mới biết phụ lão hương thân bị nhốt bên trong! Mặc dù có thể nói chuyện với nhau, nhưng lại bị tiên pháp ngăn cản nên không thể ra vào.

Nói xong, hắn và Lâm Nhất cùng Lôi Minh đi tới sơn động đó.

Quả nhiên, chưa đến cửa động đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con và phụ nữ. Mà Con Lừa từ ngừng lại, mang theo vẻ lo lắng nói:

- Bị nhốt mấy ngày, hơn nữa đồ ăn nước uống không đủ, còn kéo dài nữa e là sẽ xảy ra chết người.

Cửa động to hơn trượng bị một tầng sương đen bao phủ, chỉ nghe thấy tiếng người chứ không thấy bóng người. Lôi Minh đi sau lưng Con Lừa, liên tục kinh thán:

- Thủ đoạn của tiên gia đúng quỷ thần khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.