Vô Tiên

Chương 1701: Chương 1701: Nghĩa hiệp lôi minh (2)




Đám cung phụng của quân doanh biên ải này thật sự là không chịu từ bỏ, không ngờ phái ra nhân thủ tìm tới quê hương của Triệu Điếc. Từ đó cho thấy, nhà của Lý Đại Đầu chắc cũng không thể may mắn thoát nạn! Hừ! Một Thần Đạo môn nho nhỏ, không chỉ cướp đoạt sinh trên chiến trường, còn chém tận giết tuyệt binh sĩ sống sót sau khi khổ chiến vì nước, đúng là buồn cười! Chỉ tiếc ngươi chọc phải đúng đến lão tử rồi!

Một khi đã như vậy, cứ đấu một trận đi! Mà nếu biết được Triệu gia ao tất có mai phục, Lâm Nhất lúc này mới mượn đám người Tra Bưu để che giấu hành tích. Nếu không, một mình vào thôn, thế tất sẽ gây chú ý. Đến lúc đó lại gà bay chó sủa, mà mình thì lại không có bản sự bay lên trời đuổi theo.

Ngoài ra, tuy nói không có thần thức giúp đỡ, nhưng Lâm Nhất vẫn có lục giác nhạy bắn. Ba tu sĩ đó ẩn hình dưới tàng cây, chỗ đó gió bất xâm, bụi không tới, chỉ cần tập trung lưu ý chút là có thể phát hiện ra chỗ dị thường. Cho nên, lúc hắn nói chuyện với đám người Tra Bưu đã có tính toán.

Chỉ cân thử một chút, bức một người hiện thân. Giết chết hắn đồng thời dẫn tới khí cơ của hai người còn trở nên hỗn loạn, Lâm Nhất sao có thể bỏ qua cơ hội này! Sau khi hắn thừa cơ trừ bỏ người thứ hai, liền toàn lực đối phó với người cuối cùng ở dưới gốc đại thụ. Có tán cây ngăn cản, khi ngự kiếm bay lên không khó tránh khỏi sẽ có chút trì hoãn.

Có điều, lần này mạo hiểm vẫn phải đi kèm tính mạng của một người! Thế gian đúng là con mẹ nó không có chuyện tận toàn tận mỹ, càng đừng nhắc tới mọi chuyện đều suôn sẻ theo ý người! Mà dùng khô thi để luyện chế phân thân, lần này đã được nhìn thấy rõ ràng.

- Ái chà! Chẳng lẽ là tiên tử ở trước mặt đây sao.

Khi Lâm Nhất đang suy tư, có người cả kinh hô lên. Chỉ thấy Lôi Minh tới thẳng trước người Tiểu Nhi, hai mắt lóe sáng, ôm quyền nói:

- Tại hạ Lôi Lạc Xuyên Lôi Minh, có tiếng là thiện đức nhân dũng, được người ta gọi là Lôi Lạc Xuyên nghĩa hiệp! Lần này xách kiếm đi dạo thiên hạ, không ngờ lại bất ngờ gặp được tiên tử, quả thật là tam sinh hữu hạnh. Xin hỏi phương danh của tiên tử. Ấy, ngươi đừng có cản ta.

Tiểu Nhi vẫn còn đang hoảng sợ ngỡ ngàng, nghe vậy giật nảy mình. Chợt thấy có nam tử anh vũ bất phàm tiến tới chủ động lấy lòng, hai gò má nàng ta lập tức đỏ ửng. Từng phải cố gắng mỉm cười trong thanh lâu, sớm đã biết cách nghênh đón khách làng chơi. Mà lúc này thân ở chốn tha hương, không ai biết được thân phận của mình! Cử chỉ của Lôi Minh không ngoài xuất phát từ tình ý! Hắn còn gọi mình là tiên tử.

Tra Bưu sợ Lâm Nhất chứ không sợ một người qua đường! Trọng trách của chuyến này chính là hộ tống Tiểu Nhi tới đô thành, há lại để có người gây thêm phiền. Hắn bước nhanh tới, chặn Lôi Minh lại, quát lớn nói:

- Một hiệp khách mà thôi! Mau mau cút đi xa đi, đừng để họa dính tới người!

Nghĩ lại cũng đúng, nữ tử này cho dù là tiên tử thì sao, còn không phải vẫn là thị thiếp của vua một nước sao. Một hiệp khách lang thang giang hồ mà còn đòi ngấp nghé sắc đẹp thiên gia, thật đúng là si tâm vọng tưởng!

Ngại thân phận của Tra Bưu, Lôi Minh không tiện tranh chấp, miệng lại không nhàn rỗi. Hắn liên tục lắc đầu nói:

- Ta ở phải là hiệp khách không tầm thường, chính là Lôi Lạc Xuyên nghĩa.

Tra Bưu đang bực mình! Hạng Phán đã chết, có người giết tiên trưởng, lần này về đô thành còn không biết phải giải quyết thế nào, làm gì có thời gian rỗi mà phí miệng lưỡi với một hiệp khách. Hắn trừng mắt, nhục mạ:

- Lão tử mặc kệ ngươi là hiệp gì, cút ngay.

Lôi Minh không vui! Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:

- Cổ nhân có viết, người kết tư giao để lập cường hậu thế gọi là du hiệp.

Tra Bưu lười chẳng muốn nói chuyện, vươn tay ra muốn rút đao. Cát An ở Cách đó không xa cũng mắt lộ hung quang, rục rịch muốn động.

Lôi Minh lui về phía sau một bước, keng một tiếng rút trường kiếm ra, nhướng mày cười nói:

- Lôi mỗ sợ trời sợ đất, chỉ độc có không sợ người của quan phủ!

Hắn hào hùng bất khuất, khí độ tiêu sái, khiến cho Tiểu Nhi thầm chú ý. Hay cho một hiệp sĩ uy vũ bất khuất, tư thế oai hùng!

Khi hai người đang giằng co, Lâm Nhất bực mình lên tiếng nói:

- So với đứng đó đấu võ mồm, chẳng thà đi chôn tử thi còn hơn.

Tra Bưu và Cát An đều ngẩn ra, vội vàng lĩnh mệnh. Lâm Nhất quay lại nhìn về phía xa xa, tiếp tục phân phó:

- Tiểu Nhi và Thanh Mai ở lại nghỉ ngơi, Tang Thậm Nhi tới nông gia tìm chút nước. Về phần vị hiệp sĩ này, không ngại thì đi theo ta.

Một hồi phân tranh trong nháy mắt được tiêu trừ thành vô hình, mọi người ai làm việc nấy. Lôi Minh bày ra tư thế mà không có tác dụng, không nhịn được ánh mắt lưu luyến. Giai nhân quay đầu nhìn quanh, thần sắc thẹn thùng, khiến người ta động lòng. Hắn chỉ lo ngắm Tiểu Nhi, lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Lâm Nhất.

Khi tâm tình của Lôi Minh đang dao động, trước người có bóng người lóe lên, trường kiếm trong tay đã đổi chủ. Hắn giật nảy mình, đối phương lại đã như cơn gió rời đi, còn liên tiếng châm biếm:

- Đã là hiệp sĩ thấy tai ách thì giải vây, sao lại không để ý tới tình hình nguy cấp ở đây! Đuổi được ta thì trả lại nguyên vật! Bằng không ngươi không xứng với chữ hiệp, không xứng với sự cương trực nhân nghĩa của kiếm.

Lôi Minh ngẩn ra, vội nói:

- Trả ta kiếm đây.

Lâm Nhất không để ý tới, vừa đi được hơn mười trượng, trong nháy mắt liền tới một nhà dân, tiếp theo dưới chân điểm nhẹ, bay lên một ngọn cây đại thụ.

Đón gió trông về phía xa, Lâm Nhất thần sắc khẽ động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.