Vô Tiên

Chương 1700: Chương 1700: Nghĩa hiệp lôi minh (1)




Gốc cây đại thụ có tán cây rộng hơn mười trượng, dưới bóng râm như che trời phủ đất lại không có một tia mát mẻ, chỉ tràn ngập sát khí khiến người ta hít thở không thông. Ở bên cạnh ghế đá, cạnh một khối tử thi, ba nữ tử hoặc đứng hoặc ngồi thần sắc hoảng sợ. Ở bên cạnh tán cây là ba người bọn Tra Bưu, cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử đi chân trần trước kia, Lâm đạo trưởng hiện tại sau khi giết hai tiên trưởng lại nổi cơn điên! Hắn vừa nói vừa đi, khi còn cách người trung niên đó hơn mười trượng thì đột nhiên làm khó, vùng thiết quyền lao về phía đối phương...

Người trung niên tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đó ngàn vạn lần không ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên động thủ. Không kiêng nể gì như vậy, không sợ hại tới đồng bạn à? Mà chỉ trong nháy mắt, một bóng người bọc trong khí thế mạnh mẽ bỗng nhiên lao tới. Hắn vội vàng điểm ngón tay một cái, kiếm quang vờn quanh người công tới.

Keng một tiếng, giống như đánh trúng tường đồng vách sắt, kiếm quang đột nhiên bắn ngược trở về, mà người trẻ tuổi lại hung hăng không giảm, một quyền điên cuồng đập xuống. Người trung niên biến sắc, bứt ra muốn tránh né thì đã muộn rồi. Chỉ nghe phốc một tiếng, giống như đánh trúng ruột bông rách, thiết quyền đâm thẳng vào người hắn.

Sau đó, Lâm Nhất ném người trung niên ra ngoài, nhưng lại không có cảnh thảm thiết huyết nhục văng khắp nơi, chỉ có một khối thi khô tứ phân ngũ liệt, tình hình quỷ dị!

- Đáng ghét.

Lâm Nhất đột nhiên ngừng thế đi, giơ mũi chân lên dùng sức điểm vào trên thân cây gần đó, một gốc cây to như vậy lại theo đó mà rung lên. Ngay sau đó hắn quay người nhảy về, đuổi theo một bóng người rồi hung hăng vung quyền đấm tới.

Chỉ cần trong khoảng khắc liền có thể vượt qua tán cây đại thụ mà ngự kiếm bay lên, lại không ngờ địch ở phía sau lại ứng biến nhanh như vậy, không ngờ trong nháy mắt đã đuổi tới. Người trung niên hất tay áo ra sau, trong khói đen cuồn cuộn, hồn thể dữ tợn mà hung hãn ùa ra, âm khí bức người.

Bùm một tiếng, thiết quyền của Lâm Nhất đấm tới nơi, giống như gió cuốn mây tan, quỷ hồn chưa thành hình lập tức tan tành. Bị trúng đòn, người trung niên đó có chút không đứng vững được, lảo đảo sắp ngã.

Kinh biến liên tục nổi lên, khiến người ta không hiểu ra sao. Khi ba người Tra Bưu đang lúng túng, chợt thấy tiên trưởng đó bước về phía mình, sợ tới mức đều xoay người lại chạy trốn. Vết thương trên đùi Hạng Phán chưa lành, chân không lưu loát, vừa hay chặn đường người trung niên đó, lập tức bị kiếm quang xuyên qua cơ thể.

Hai tiếng bùm bùm vang lên, Hạng Phán và người trung niên đó lần lượt ngã xuống. Người trước đã thành tử thi huyết nhục mơ hồ, người sau thì vội vàng đứng dậy bước lên kiếm quang bay đi. Mà Lâm Nhất lại như bóng với hình lao tới.

Địa phương dưới tàng cây trở nên chật chội, Khó có thể thi triển thủ đoạn, chỉ cần bay được lên không trung liền có thể thể thoát khỏi sự dây dưa khiến người ta đau đầu đó. Mà lúc sắp bay lên, người trung niên chợt thấy cẳng chân thắt lại, thên thể sau đó trầm xuống dưới. Dưới cơn kinh hãi, hắn không kịp nghĩ nhiều, toàn lực khu động phi kiếm bay lên trời.

Tra Bưu chạy được mấy bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn xung quanh. Dưới tàng cây đột nhiên bắn lên một đạo cầu vồng kiếm, hai bóng người, đó là tiên trưởng đang ngự kiếm phi hành, chỉ có điều trên cẳng chân còn treo lủng lẳng một vị Lâm đạo trưởng.

Con mẹ nó, một phàm nhân dám liều mạngvới tiên trưởng như vậy! Tra Bưu và Cát An bất chấp Hạng Phán đã chết, cũng chẳng buồn để ý tới ba nữ tử đó, chỉ lo ngây ngốc ngửa đầu, hai mắt trợn to.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã bị người trung niên kéo theo bay lên mấy chục trượng. Lúc này, song chưởng của hắn đột nhiên dùng sức. Trong không trung, thế đi của một đạo cầu vồng kiếm và hai bóng người hơi khựng lại.

- Xuống ngay cho lão tử.

Đúng vào lúc này, Lâm Nhất tóm lấy hai chân của người trung niên đó rồi dùng sức quất xuống đất. Đối phương sao chịu nổi dày vò như vậy, lập tức ngã cắm đầu xuống đất. Mà hắn thì sao chịu bỏ qua, cũng lao xuống theo.

Bùm một tiếng, người trung niên giống như phi thạch rơi xuống đất, va xuống cạnh đường cửa thôn. Sau cú ngã này, hắn như nhất hồn xuất thế nhị hồn thăng thiên, còn chưa đứng lên lại rầm một tiếng cắm sâu xuống lòng đất hơn một thước, trên cơ thể đã huyết nhục văng tứ tung có một đôi chân đang đạp lên.

Tiếng rống của Hổ Tuấn vang lên, tiếp theo có người kêu lên:

- Ối trời! Không phải là thiên thần hạ phàm chứ.

Lâm Nhất cúi người lấy Càn Khôn giới trên tử thi, theo tiếng nhìn lại. Cạnh xe ngựa ở ven đường, không biết từ lúc nào có thêm một người trẻ tuổi vác trường kiếm. Hắn mặc kình trang, tuổi tác chừng hơn hai mươi, mi thanh mục lãng mà mặt đầy anh khí, lại có bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Nhìn người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện đó, Lâm Nhất nhấc chơi rời khỏi hố đất. Mà không đợi hắn xoay người lại, đối phương không ngờ đã lao tới gần, vội vàng ôm quyền nói:

- Sư phụ ta nói, gặp kỳ thư thì phải đọc, gặp kỳ nhân thì phải kết giao! Tại hạ Lôi Minh, xin hỏi thiên thần tôn tính đại danh là gì, làm thế nào mà từ trên trời hàng lâm, không phải là vì trảm yêu trừ ma mà tới chứ.

Chân Lâm Nhất khựng lại, thuận miệng nói:

- Ta không phải thiên thần, cũng không phải kỳ nhân, vừa rồi chỉ là thi triển khinh công giang hồ mà thôi! Không muốn dính vào thị phi thì mau mau đi đi.

Nói đến đây, thanh phi kiếm vô từ trên không rơi xuống bị hắn không chút dấu vết vươn tay ra đỡ lấy rồi cất trong tay áo, sau đó tiếp tục quay trở về.

Người trẻ tuổi Tự xưng là Lôi Minh thần sắc chấn động, vỗ tay cười nói:

- Ha ha! Đúng là nhân duyên tế hội, thì ra vị huynh đài này chính là người đồng đạo! Người ngươi vừa giết nhất định là ác đồ.

Hắn vẫn chưa rời đi mà tò mò quan sát tử thi trong hố đất, tiếp theo không ngờ lại chạy theo sau, còn không quên tiếp tục phân trần:

- Ta ở trong nhà buồn quá, cho nên mới xách kiếm đi du lịch thiên hạ! Đi đến đây, thấy có xe ngựa đỗ ở ven đường, liền muốn kết bạn đồng hành.

Một người qua đường mà thôi, Lâm Nhất không để ý tới. Sau đó, hắn đi tới dưới tàng cây. Tra Bưu và Cát An vẫn kinh hồn bất định đứng ngây đơ tại chỗ. Ba nữ tử đó thì ôm lấy nhau mà run rẩy, tình hình của Thanh Mai lại càng bất kham.

Tìm kiếm một phen trên xác chết của hai tu sĩ, Lâm Nhất đi tới trước chân tay cụt của thây khô đó. Khi dừng chân quan sát, hắn thầm lắc đầu. Khi đi ngang qua trạm gác trên đường, từ trong miệng binh sĩ biết được Triệu gia ao chi biến, hắn liền tức giận trong lòng và động sát khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.