Vô Tiên

Chương 1699: Chương 1699: Xin chén nước (2)




Dưới một gốc cây, trước một cối xay đá đã cũ, mọi người chậm rãi dừng chân. Thôn không lớn, đứng ở đây có thể nhìn rõ xung quanh. Dưới bóng cây rậm rạp có mấy cái ghế đá vuông. Tra Bưu bảo tỷ muội Tiểu Nhi đỡ Thanh Mai ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới cùng Cát An và Hạng Phán tới bên cạnh Lâm Nhất. Đối phương chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn chung quanh, thần thái nhàn nhã. Hắn do dự một thoáng, mang theo vẻ lo lắng nói:

- Chẳng nhà nào có người, chúng ta nên làm gì đây.

- Ồ? Vì sao lại không có người.

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ xa xa quay đầu lại hỏi. Thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của hắn, Tra Bưu sắc mặt sầu khổ. Thầm nghĩ, ngươi giả vờ cái gì! Nơi này chính là quê nhà của phản binh, chắc chắn các tiên trưởng đang ẩn núp trong đây, thôn phu sơn dân không phải bị giết thì cũng là bị bắt, sao phải hỏi nhiều.

Lâm Nhất bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Các ngươi đợi một chút, ta đi tìm nước uống cho mọi người giải khát.

Nói xong, hắn cất bước đi về phía một hộ nông gia ở gần đó.

Một người được sống an nhàn sung sướng mấy ngày, đột nhiên lại tự hạ tôn ti tự đi tìm nước, khiến cho mọi người chú ý. Chuyện khác thường tất cả lý do, cử chỉ của vị đạo trưởng lái xe này thật sự là quá cổ quái!

Lâm Nhất vừa xuyên qua một khoảng trống thì phía trước bỗng dưng xuất hiện một đạo quang mang, theo đó một bóng người hiện ra.

- A

Giống như là ban ngày gặp phải quỷ, ba nữ tử sợ tới mức không nhịn được hét lên kinh hãi. Ba người Tra Bưu thì nắm chặt đao bên hông, nhất thời không biết làm sao. Vào đúng lúc này, kinh biến nổi lên. Khi bóng người ngồi ngay ngắn ở đó hiện thân, Lâm Nhất đang bước thong thả đột nhiên có hành động, không ngờ nhanh như điện chớp đá ra một cước sắc bén.

Lúc này, dưới nắng hè chói chang tất cả đều trở nên im lặng, chỉ có những tiếng trầm đục bạo liệt kinh tâm động phách vang lên! Quang mang trên người bóng người vừa xuất hiện lập tức vỡ nát, sau đó chính là tiếng một cái đầu nổ tung.

Khi mọi người đang kinh ngạc, Lâm Nhất căn bản chẳng buồn để ý tới đống máu thịt hỗn độn trước người, không ngờ lại chân không chạm đất xoay người bay lên, lao thẳng tới chỗ mấy ghế đá. Ba nữ tử ngồi đờ ngây ngốc, chỉ có ánh mắt là vẫn chuyển động. Đúng lúc này, trên ghế đá bên cạnh Tiểu Nhi thượng xuất hiện thêm hai bóng người. Đó chính là đạo nhân trung niên vẻ mặt đáng khinh, hắn cũng lộ vẻ ngạc nhiên, vừa rồi còn đắm chìm trong suy nghĩ miên man có mỹ nhân bầu bạn, lúc này lại đang khiếp sợ vì đồng môn sư huynh chết thảm! Một phàm nhân làm thế nào mà nhìn thấu được ẩn thân thuật của tu sĩ, còn nhất kích tất sát nữa.

Có điều chỉ trong nháy mắt, một bóng người đã bay tới trước mặt. Đạo nhân trung niên lúc này mới nhớ tới ứng biến, nhưng đã trở tay không kịp. Quá nhanh! Căn bản không cho người ta thời gian để tế ra phi kiếm, hoặc là bấm pháp quyết. Trong lúc vội vã, hắn tung người muốn trốn, nhưng bụng lại đột nhiên đau nhói, khí hải bị hủy, ruột gan đứt từng khúc.

Cùng lúc đó, một đạo kim quang kéo theo quang mang dài hơn trượng đột nhiên bắn ra. Lâm Nhất vừa hất tử thi trên tay liền bị liền phi kiếm bắn trúng. Ầm một tiếng, hắn lăng không bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, bùm một tiếng ngã xuống đất.

Dưới cây đại thụ cách đó không xa, theo hào quang hiện lên, lại một người trung niên đang ngồi khoanh chân hiện ra thân hình. Một chiêu đánh lén đắc thủ, hắn triệu hồi kiếm quang xoay quanh người rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Ngoài một hai chục trượng, Lâm Nhất lăn lộn mấy vòng rồi bật dậy. Đạo bào đã bị kiếm quang xé rách, mà hắn thì vẫn trên dưới không tổn hao tới một cọng tóc, chỉ có quanh người tỏa ra sát khí lành lạnh, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Thấy thế, người trung niên đó hơi ngẩn ra. Lập tức lại nhớ tới hai vị sư đệ đã chết thảm, hắn nhất thời không dám có chút lơ là, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi lai lịch chưa rõ kia, thầm tính toán.

Khi ba con Hổ Tuấn và xe ngựa dừng ở ven đường, liền dẫn tới sự chú ý của người trung niên và hai vị sư huynh. Thấy là quan sai đi qua nơi này dừng lại nghỉ chân, ba người họ cũng không để ở trong lòng. Mà một nhóm bảy người của đối phương lại đi thẳng tới dưới tán cây, nơi này chính là chỗ mà sư huynh đệ họ ẩn thân.

Chuyện nằm ngoài dự đoán! Trong nháy mắt một vị sư đệ bị ép phải hiện thân, bị người ta một cước đá nát linh khí hộ thể, tiếp theo lại bị đá nổ đầu; Một vị sư đệ khác khi đang tham lam nữ sắc lại không ngờ bị đối thủ nhắm vào!

Người trẻ tuổi lai lịch không rõ này người không có linh lực, hiển nhiên không phải là tu sĩ. Mà hắn không sợ phi kiếm sắc bén, gân cốt mạnh hơn xa yêu tu bình thường. Vả lại hắn là một phàm phu tục tử, sao có thể nhìn thấu ẩn thân thuật, còn giết được hai vị tiên trưởng?

- Ngươi... Rốt cuộc là người phương nào?

Trầm ngâm một lát, người trung niên mang theo mấy phần cẩn thận hỏi.

Lâm Nhất hất vết máu trên tay đi, lại nhìn đạo bào bị rách trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, lúc này mới hướng ánh mắt về phía người trung niên. Hắn thần thái vẫn như thường, căn bản không giống như vừa giết người. Mà hắn càng lạnh lùng như vậy càng khiến người ta khó phân biệt nông sâu, tâm tâm sinh e ngại.

- Ta chỉ là một tục nhân mà thôi! Ha ha...

Trong hai mắt Lâm Nhất lãnh mang chớp động, lập tức cất tiếng cười quỷ dị. Hắn hơi gật đầu với người trung niên đó, không biết là là đang chào hỏi hay là có dụng ý khác. Mà chân hắn lại từ từ bước về phía trước.

Ba người Tra Bưu đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ròng. Hắn vừa rồi đã giết tiên trưởng.

Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi dựa sát vào nhau, hai tỷ muội sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Chẳng trách ba người bọn Tra thượng quan lại sợ Lâm đạo trưởng như sợ hổ.

Thanh Mai đã nằm bẹp xuống ghế đá, vẫn ôm chặt lấy hai tiểu nha đầu không buông. Trong vất tri bất giác, dưới thân nàng ta đã trào ra vết nước khai lòm.

Người trung niên giống như nghĩ đến gì đó, bên cạnh kiếm quang đại thịnh. Hắn cao giọng quát lên:

- Ngươi chẳng lẽ chính là phản binh biên ải kia, còn không mau khai thật ra cho lão phu! Đắc tội với Thần Đạo môn ta, chắc chắn sẽ là đại họa lâm đầu!

- Ha ha! Phản binh? Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tìm tới quốc quân Ô Kiền tính món nợ này.

Lâm Nhất địa không cho là đúng. Dưới chân không ngừng, hai hàng lông mày hắn xếch lên, mỉm mai người trung niên đó:

- Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, cũng dám vọng xưng là lão phu, đó mới là đại họa lâm đầu.

Người trung niên trong lòng thắt lại, cả kinh nói:

- Ngươi là tiền bối ẩn tàng tu vi.

Trên mặt Lâm Nhất bỗng nhiên hiện lên thần sắc yêu, lạnh lùng nói:

- Lão tử chính là người tru quỷ.

Lời vừa dứt, thân hình đã đột nhiên phát động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.