Một đoạn lên dốc đã đi tới điểm cuối, phía trước đột nhiên xuất hiện mười binh sĩ cầm giới cầm binh khí. Ba người Tra Bưu ngừng tọa kỵ, Lâm Nhất dừng lạ xuống xe ngựa rồi quan sát.
Từng ở trên đường gặp biến, Tra Bưu không dám có chút lơ là. Sau khi quan sát một chút, hắn và hai vị đồng bạn yên lòng. Đợi ba người nhảy xuống Hổ Tuấn nghênh đón, đối phương quả nhiên là một nhóm binh sĩ chấp hành công vụ.
- Chư vị có việc gì?
Tra Bưu đưa ra một tấm thẻ sắt, thuận miệng hỏi. Cầm đầu Đối phương chính là một thập trưởng, nói:
- Chúng ta được thượng quan sai phái, ở đây dựng trạm bắt phản binh biên quan.
Sau khi kiểm tra thân phận của người tới, thập trưởng trả lại thẻ sắt cho họ, chắp tay nói:
- Thì ra là các vị đại ca của đô thành vệ! Thất kính!
Tra Bưu phất tay, rất uy nghiêm hừ một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ hoang vắng xung quanh, khi xoay người lại thì tò mò hỏi:
- Phản binh biên ải sao lại trốn đến tận đây? Hơn nữa hoang sơn dã lĩnh không có người ở, các ngươi chẳng phải là uổng phí công sức sao?
Thập trưởng đó nhìn về phía xe ngựa, lập tức xua tay ra hiệu. Binh sĩ chắn giao lộ tránh sang bên, hắn lúc này mới có chút bất đắc dĩ và oán giận nói:
- Tra thượng quan không biết đấy thôi, từ đây đi về phía bắc hơn mười dặm chính là Triệu gia ao, chính là quê nhà của phản binh. Nếu người đó không buông bỏ được bà nương ấu tử, nhất định sẽ quay về. Vì thế chúng ta đành phải canh giữ ở lộ khẩu.
Tra Bưu lắc đầu khinh thường, dùng giọng điệu thượng quan giáo huấn:
- Nếu phản binh đó từ nơi khác lẻn về nhà thì sao? Các ngươi làm việc rất không có quy tắc.
Đối phương do dự một thoáng, nói một cách thần bí:
- Bên trên có mấy vị tiên trưởng canh giữ ở ở Triệu gia ao rồi, sao cần chúng ta phải phí công! Ở đây chỉ là làm theo phép mà thôi!
Một phản binh biên ải mà thôi, không ngờ chọc tới cả mấy vị tiên trưởng? Tra Bưu trong lòng thất kinh, vẫn muốn truy hỏi vài câu, đối phương lại trong lòng có cố kỵ, không dám nhiều lời. Hắn đành phải lên Hổ Tuấn, gọi cả nhóm tiếp tục lên đường. Bất kể là bản thân hắn hay là binh sĩ ở hai bên đường đều không lưu ý tới lãnh mang chớp động trong hai mắt của người lái xe.
Sau thời gian một nén nhang, đường đi vòng vèo, có khe núi nho nhỏ xuất hiện ở vên đường bên phải. Dưới bóng cây, hơn mười nông trại xuất hiện, lộ ra vẻ đơn giản và an bình của nông thôn sơn dã.
Theo như lời của vị thập trưởng kia thì nơi này chắc là Triệu gia ao!
Tra Bưu không dám lơ là, thúc dục tọa kỵ muốn tránh nơi thị phi này, mà tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe ở phía sau lại im bặt. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người đánh xe đã hai chân chạm đất.
Còn tươi cười nói với Tang Thậm Nhi:
- Tiểu nha đầu, có khát nước không? Đừng ngại cùng ta đi xin chén nước.
Tang Thậm Nhi ở trước xe ngồi lâu buồn lắm rồi, há miệng đáp ứng ngay. Nàng ta dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, tới nông gia đi dạo một phen cũng là chuyện thú vị. Tra Bưu thì lại hoảng sợ! Biết rõ tiên trưởng ở đây, còn muốn đi xin nước, thế không phải là gây thêm phiền sao? Hắn vội vàng lên tiếng năn nỉ:
- Chỉ cần đến khách sạn là có chén rượu lớn miếng thịt to, cái gì cần đều có.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng đi thong thả mấy bước, rất có hứng trí quan sát sơn thôn nhỏ trước mắt. Hắn mắt điếc tai ngơ với lời nói của Tra Bưu, quay sang lên tiếng nói:
- Ba người các ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói.
Ba người Tra Bưu ngơ ngác nhìn nhau, do dự một chút nhưng lại không dám kháng mệnh. Ba người họ nhảy xuống Hổ Tuấn đi tới gần, nghe đối phương thoải mái nói:
- Mời cả Tiểu Nhi và Thanh Mai xuống xe.
Tự ngươi đi xin nước uống thì cũng thôi, việc gì phải kéo theo nhiều người thế! Trong cơn hoảng loạn, Tra Bưu vẫn muốn phân biện mấy câu, Lâm Nhất lại căn bản không thèm để ý, vươn tay ra chỉ về phía xung quanh, hứng trí bừng bừng nói tiếp:
- .... Nơi này non xanh bước biếc, lại có tiên trưởng ẩn hiện ở đây, khiến người ta say mê! Ha ha...
Hán hơi khựng lại một chút rồi phân phó:
- Ngươi và ta ở đây nghỉ ngơi một lát, nói không chừng sẽ có tiên duyên, đã đi ngang qua há lại bỏ lỡ! Đừng chậm trễ nữa.
Bị bức bất đắc dĩ, Tra Bưu đành phải bảo Tang Thậm Nhi mời hai nữ tử trên xe xuống, lại oán thầm không thôi. Còn non xanh nước biếc cái gì? Một thôn nhỏ tầm thường mà thôi, cho dù ao nước cũng chẳng thấy lấy một cái. Ngoài ra, Lâm đạo trưởng ngươi không phải khinh thường không thèm quan tâm tới tiên trưởng ư, giờ lại giả dạng làm thiện nam tín nữ, thật sự không hiểu là muốn làm gì!
Thanh Mai theo Tiểu Nhi xuống xe ngựa, nhất thời không hiểu nguyên do. Mặt nàng ta vẫn sưng vù, bộ dạng thê thảm. Ánh mắt đang trốn tránh thì chợt thấy người đó nhìn tới, nàng ta lập tức lui ra sau hai bước, thất thanh hô lên:
- Tra đại ca, nô gia sợ lắm.
Tra Bưu không nhịn được muốn đi tới đỡ, lại không dám tự tiện hoạt động. Lâm Nhất phẫy tay ra hiệu không sao, rồi cười nói với nữ tử giả vờ yếu đuối đó:
- Tục truyền tiên trưởng có phương pháp trú nhan, sao không để Tra đại ca của ngươi dẫn theo đi một chuyến để thử vận khí!
Ánh mắt lướt qua Tiểu Nhi đang thần sắc nghi hoặc, hắn nhướn mày, bất đắc dĩ nhún vai, oán giận nói:
- Hôm nay trời nóng, chỉ có một mình ta khát nước thôi à? Chỉ là đi xin chén nước thôi mà.
Một nhóm bảy người rời khỏi ven đường, chậm rãi bước về phía thôn cách đó không xa. Ba người Tra Bưu thần sắc lén lút, ba nữ tử thì ánh mắt tò mò, Lâm Nhất lững thững đi đằng trước giống như đi dạo, khóe miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên. Trước nhà cỏ bên này, trên hàng rào thấp đang phơi quần áo; trong đình viện trước cửa là guồng quay tơ quấn đầy chỉ gai. Cửa nhà mở toang, mà trước sau lại không thấy bóng người, chỉ có mấy tiếng ve kêu thỉnh thoảng truyền đến, khiến nỗi lòng đang bực bội của người ta lại càng tăng thêm mấy phần bất an, chỉ muốn xuyên qua ngọn cây mà bay thẳng lên trời.