Vô Tiên

Chương 1697: Chương 1697: Lấy gì mà thấy được (2)




Có điều có người vui thì có người buồn! Thanh Mai ôm cái mặt vẫn sưng vù rúc ở trong xe, khi vào ở trọ cũng né tránh như chim sợ cành cong. Chỉ cần người nào đó nhìn thoáng qua, nàng ta liền sợ tới mức kêu cha gọi mẹ mà khóc không ngừng. Sau khi ăn một trận đòn, nữ tử này xem như đã minh bạch một đạo lý! Trong thế gian người đáng sợ không chỉ là quan sai đeo đao, còn có người đi chân trần nào đó!

Ngoài ra, sau khi Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi sợ hãi thì dần dần trở nên lãnh diễm!

Tra Bưu tự cảm thấy không đúng, lén lút lấy lòng Thanh Mai. Nữ tử đó không tính thù xưa, ngược lại càng ngoan ngoãn hơn, thể hiện hết vẻ đáng yêu động lòng người, khiến đối phương giống như rơi vào bể tình khó mà thoát được. Lâm Nhất vờ như biết hoạt động của hai người, lái xe tới thẳng quận Đào Lý.

- Phía trước chính là địa giới quận Đào Lý! Cuối cùng cũng vượt qua được rồi.

Một tiếng thở dài non nớt vang lên bên cạnh, Lâm Nhất cầm bình rượu nghiêng đầu nhìn sang. Tang Thậm Nhi ngồi ngay ngắn trước xe, lại khó nén được vẻ lấy làm may mắn trên mặt.

Lâm Nhất lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, chính là lúc nóng nhất sau giờ ngọ. Hắn nói:

- Chỉ cần đến quận Đào Lý là các ngươi sẽ trút được gánh nặng.

Tang Thậm Nhi nhìn không chớp mắt, hừ một tiếng, banh mặt nói:

- Chưa chắc!

Lâm Nhất thần sắc không thay đổi, lại hỏi:

- Vì sao?

Tang Thậm Nhi lạnh lùng đáp:

- Ngươi sai tra thượng quan đánh một nữ tử như can nương ta, đã khiến người và thần đều phẫn nộ! Ta và tỷ tỷ chỉ mong có thể sớm ngày mỗi người một ngả với ngươi.

Lâm Nhất nhướn mày, nói:

- Tội danh lớn quá! Phải biết rằng, việc gì cũng có nhân quả. Nếu không phải can nương của ngươi năm lần bảy lượt nhục mạ ta, sao lại rơi vào kết cục này.

Tang Thậm Nhi đột nhiên xoay người lại, lý lẽ hùng hồn nói:

- Một nông dân, bị đánh bị mắng cũng đâu bớt đi mấy cân thịt, tại sao ngươi lại yếu đuối như vậy chứ? Uổng cho chúng ta thương ngươi nên mới cho ngươi cơm ăn, mà ngươi lại lấy oán trả ơn, âm thầm mê hoặc Tra thượng quan động thủ đánh người, thực sự khiến tỷ muội ta cười chê.

Một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, thật đúng là không đơn giản! Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nhìn về phương xa nói:

- Người, không lấy sự sang hèn của thân phận mà phân biệt. Phải biết rằng sinh tử là ngang hàng.

Hắn chưa nói xong, Tang Thậm Nhi đã khinh thường trợn mắt lên, bác bỏ:

- Người nghèo đi chân trần, người giàu có xe ngồi, hai bên sao lại giống nhau? Đạo lý dễ hiểu như vậy mà không hiểu, còn ra vẻ cao thâm, ta mặc kệ ngươi! Hừ. . .

Bị một phen trách móc như vậy, khiến Lâm Nhất tắt tiếng không biết nói gì! Nhớ ngày đó, mình cũng từng nghĩ như vậy, cũng vì thể mà tự đắc. Quay đầu lại nghĩ, vừa hay trước mặt chính là cảnh này.

Trầm ngâm một lát, Lâm Nhất lẩm bẩm:

- Người giàu có xe ngồi, đi là trên đường; Người nghèo đi chân trần, không ngại đi khắp thiên hạ. Vật vô phi bỉ, vật vô phi thị. Quá tự ngã, ngược lại sẽ mất đi bản tính bản ngã, kết quả là không ai biết vì gì mà sống.

Trước đây, Tang Thậm Nhi từng châm biếm Lâm Nhất không biết vì gì mà sống. Nghe thấy vậy, tiểu nha đầu suy nghĩ cực nhanh, thuận miệng đáp:

- Ta chỉ biết vì mình mà sống, tin vào những gì mà hai mắt mình thấy. Phải biết rằng, nhân bất vi kỷ. . .

Lâm Nhất giơ bình rượu lên uống, thở ra một mùi rượu, nhe răng cười với tiểu nha đầu ở bên cạnh, nói:

- Dục niệm điên đảo, trần thế hỗn loạn. . . Quả nhiên là vậy.

Thấy Lâm Nhất trong lúc đàm tiếu tùy ý mà ôn hòa, thần sắc Tang Thậm Nhi trầm tĩnh lại. Ra sức ưỡn ngực, lại không ngạo nghễ như trong tưởng tượng, nàng ta hơi cảm thấy thất vọng, lại giáo huấn một cách đương nhiên:

- Ngươi biết ăn nói, còn biết thuật mê hoặc tâm thần, vậy theo ta tới đô thành đi! Có ta và tỷ tỷ, nhất định sẽ cho ngươi một tiền đồ cẩm tú!

Lâm Nhất cười mà không đáp, trong xe phía sau có người qua rèm lụa nói:

- Lâm... Đạo trưởng đạo trưởng đừng chấp nhặt với muội tử của ta! Đồng hành mạch lộ, cứ như lời ngươi nói lúc trước đi, bất tri sở dĩ nhiên nhi nhiên, mệnh dã. . .

Nghe vậy, Lâm Nhất hơi giật mình, lại có chút đăm chiêu. Có lẽ là một phen nói cười khiến hai tỷ muội này không còn địch ý với mình! Tiểu nha đầu tiểu nha đầu, tâm cơ nông mà tâm sự lại nặng. Mà một câu vô tình nói ra lúc trước, lại bị đọc hiểu theo cách khác! Không biết vì sao vẫn còn như thế, đối với tu sĩ mà nói là biến số tự nhiên, theo biến mà biến; Mà đối với người trong phàm tục mà nói thì thiên mệnh là vậy, thuận theo bất biến! Khác một chữ mà cảnh giới khác hẳn.

- Tiểu nữ tử Tiểu Nhi, trước đây có gì mạo phạm, mong đạo trưởng thứ lỗi!

Lâm Nhất hồi thần trong tiếng nói của nữ tử đó, thuận miệng nói:

- Tiểu Nhi? Không cần khách sáo!

Sau rèm lụa truyền đến tiếng thở dài, nói:

- Nhân sinh như cây hoa cùng nở, theo gió mà đi, chỗ rơi xuống lại khác nhau. Vận mệnh của Tiểu Nhi đã vậy, đành phải theo sóng chìm dần. Chỉ cầu một phen phú quý, mới không uổng cuộc đời này.

Cách một lớp rèm, tiếng thở dài khiến nỗi lòng người ta trầm xuống. Mà một câu cuối cùng truyền tới bên tai, khóe miệng Lâm Nhất nở nụ cười khổ. Hắn không muốn nhiều lời, giương mắt nhìn về phía trước, không khỏi thần sắc nghiêm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.