Vô Tiên

Chương 1696: Chương 1696: Lấy gì mà thấy được (1)




Khi thấy rõ bộ dạng của đạo nhân đó, Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi đều ngẩn ra. Một xa phu ở nông thôn không ngờ trước sau như hai người hoàn toàn khác! là thay đổi quần áo hay là trước kia chưa từng lưu ý, hay là do cả hai loại duyên cớ?

Tình hình của Tra Bưu còn đỡ, Cát An và Hạng Phán thì mang theo vết máu đầy người còn khập khà khập khiễng.

Thấy thế, Thanh Mai đảo mắt, do dự một chút rồi vẫn ưỡn ẹo tiến ra đón, oán giận nói:

- Tra thượng quan. . . Nô gia nóng lòng quá...

Tra Bưu vẫn lưu ý động tĩnh trước người, thấy Lâm Nhất không có phân phó, lúc này mới thầm thở phào. Không để ý tới Thanh Mai, hắn và hai vị đồng bạn đi đến cạnh tọa kỵ Hổ Tuấn, đều lấy ra nước uống. Sau đó, Cát An và Hạng Phán lại lấy ra thuốc trị thương xử trí vết thương do tên gây ra.

Bỗng nhiên bị ghẻ lạnh, Thanh Mai cảm thấy vô vị, ánh mắt oán độc không khỏi dừng ở trên người Lâm Nhất. Thấy tiểu tử đó không coi ai ra gì ngồi trước xe uống rượu, mà Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi lại giống như hai tỳ nữ đứng cạnh, nàng ta lập tức hổn hển xông lên phía trước mắng:

- Tiểu tử nghèo, ngươi nhặt đạo bào mặc lên, vẫn không đuổi được hình người dạng chó đâu! Còn không mau hầu hạ mấy vị thượng quan, bằng không lão nương không tha cho ngươi đâu.

Nữ tử sai khiến Lâm Nhất giống như hạ nhân thanh lâu!

Bịch một tiếng, Lâm Nhất buông vò rượu trong tay xuống. Hắn vén vạt áo khoanh chân ngồi trước xe, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra mùi rượu, liếc xéo Thanh Mai một cái, thản nhiên cười nói:

- Ta từng nói với ngươi họa là từ ở miệng mà ra, ta cũng nói ngươi sẽ vì thế mà hối hận về sau, như vậy trước mắt chính là lúc thấy kết quả.

Hắn nói rất thoải mái, cử chỉ lại bình tĩnh mà không giận tự uy.

Nhìn xa phu giống như đã từng quen biết này, Tiểu Nhi ở bên cạnh thầm ngạc nhiên! Một người trẻ tuổi đến từ ở nông thôn, đối mặt với sự tùy ý nhục mạ của can nương thủy chung vẫn hỉ nộ không lộ ra mặt. Không chỉ như vậy, mỗi câu hắn nói ra đều có thâm ý sâu sắc. Phong thái và khí độ của người này còn hơn cả hào phú cự cổ và quan lớn danh sĩ! Nữ tử này xuất thân thanh lâu, kiến thức vẻn vẻn chỉ có vậy! Nàng ta có thể nhìn ra sự khác biệt của Lâm Nhất đã là không dễ dàng gì rồi. Mà có người lại có mắt không tròng, vẫn đang kêu gào nói:

- Một tiểu tử nghèo như ngươi mà cũng môi nhọn răng sắc nhỉ, lão nương xem ngươi làm gì nào.

- Tra Bưu!

Lâm Nhất lạnh lùng nói.

Có người nghe tiếng mà đến, thần sắc rụt rè. Tiền bối và đại ca đều không trèo cao được thì phải xưng hô như thế nào? Châm chước một hai, hắn khom người nói:

- Lâm. . . Lâm đạo trưởng, có gì phân phó?

Một thượng quan đến từ đô thành vệ không ngờ lại nói gì nghe nấy với một xa phu ở nông thôn, Thanh Mai bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn, mà Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi lại tâm sinh nghi hoặc. Sau khe núi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, không ngờ khiến một xa phu biến thành đạo trưởng.

- Nữ tử này liên tục xuất khẩu ô uế mà không biết tỉnh ngộ, vả miệng cho ta!

Nghe vậy, Tra Bưu ngẩn ra, lại vừa hay đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhất. Trong ánh mắt hờ hững đó lại lộ ra sát khí, còn có sự uy nghiêm không được phép nghi ngờ. Hắn trong lòng thắt lại, vội vàng cúi đầu vâng dạ, quay sang tóm lấy Thanh Mai đang ngây ra như phỗng, cả giận nói:

- Ả đàn bà thối! Ba ngày không đánh, nóc nhà lật ngói.

Hắn vừa nói xong liền giơ tay lên tát một cái.

Bốp một tiếng, người động thủ người bị đánh, còn có hai nha đầu ở bên cạnh đều ngây ra.

Da mặt non mịn lập tức sưng đỏ, nước mắt lã chã mà không rơi, Thanh Mai quên cả giãy dụa khóc, vẫn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vẫn ngơ ngác nhìn Tra Bưu. Cái tên không có lương tâm này vì sao lại đánh ta.

Dáng vẻ kiều mị muốn khóc mà cố nén, vẻ yếu đuối không chịu nổi chà đạp khiến người ta yêu thương. Tra Bưu không nén được rúng động trong lòng, tay trở nên do dự.

Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi thì lui về phía sau một bước, thất kinh nhìn về phía người ra lệnh. Mà đối phương thì thần sắc vẫn như thường, hừ lạnh một tiếng rồi quát lên:

- Đánh gãy một nửa số răng trong miệng nàng ta mới được dừng tay! Bằng không thì đừng trách ta trở mặt.

Lại muốn trở mặt? Tra Bưu trong lòng run run, không dám nghĩ nhiều, hung hăng vung tay ra, còn hét lên như bị điện:

- Ả đàn bà gây họa ngươi, không ăn đòn thì không thống khoái! Lão tử thiếu chút nữa bị ngươi hại chết rồi.

Lập tức bốp bốp bốp, tiếng tát và tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang vọng sơn đạo, mãi lâu sau không dứt. . .

Chuyện không liên quan tới mình, Cát An à Hạng Phánở cách đó không xa vội vàng mang theo mấy phần may mắn xoay người sang chỗ khác, giống như không bất ngờ gì đối với điều này! Mà Tiểu Nhi và Tang Thậm Nhi đã sợ tới mức rúc vào nhau, ai nấy đều hoa dung thất sắc, lại đành bất lực. Trong mắt hai nữ tử này, Tra Bưu tất nhiên là đáng ghét, nhưng lại không bằng xa phu khiến người ta căm thù đến tận xương tuỷ kia!

Một lúc sau, mặt Thanh Mai đã biến thành đầu heo, nước mắt nước mũi và và máu miệng máu mũi giàn giụa, cúi người nhổ ra hơn mười cái răng gãy. Nàng ta nằm bệt dưới đất, dĩ nhiên là đã ngất đi rồi, hạ thân còn trào ra một dòng nước tiểu. Tra Bưu đứng ở bên cạnh, có chút lúng túng nói:

- Lâm. . . Lâm đạo trưởng, không biết còn gì phân phó nữa không ạ?

Lâm Nhất từ xa xa thu hồi ánh mắt, cười, nói:

- Nữ nhân của ngươi mà, tất nhiên là do ngươi quản giáo!

Thân thể hơi có chút câu nệ của Đối phương thẳng lên, liên tục gật đầu công nhận. Hắn lại xua tay nói:

- Đỡ nàng ta lên xe ngựa, để hai nữ tử đó chăm sóc là được! Khởi hành.

...

Một đường hướng về phía bắc, mấy ngày trôi qua.

Lâm Nhất vẫn ngồi trước xe ngựa, cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực. Một ngày ba bữa có rượu ngon, khi ngủ có thượng phòng, còn có ba quân hán hầu hạ, hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.