Thạch tháp to lớn cao chót vót đứng trang nghiêm ở đó, bốn phía âm khí quỷ vụ vờn quanh không ngừng. Tám cái cửa đá của tháp đá tương liên với tám tòa trận pháp xa ngoài triệu dặm, làm thành một con đường luân hồi cho người, quỷ, tiên, cầm, thú các loại vạn vật.
Trong thiên địa tối om om này, thạch tháp nằm trên sườn núi cao, có người đang vung phi kiếm bận rộn phát tài, có người đang ngây người ngồi yên ở trên mặt đất nhìn hồn tới hồn đi, còn cả một đám quỷ linh đang canh giữ bên ngoài cấm chế, do dự không ngừng...
Vị quỷ linh dáng vẻ tu sĩ kia cố gắng muốn biết cách Lâm Nhất tới đây. Không muốn vào tháp luân hồi nên muốn rời khỏi nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, chắc chắn là tâm nguyện lớn nhất trong nhiều năm qua của gã. Nhưng đối phương rất là giả dối, chỉ lo đào lấy tinh thạch mà không để ý tới nữa. Không sợ hãi như thế, chẳng lẽ còn có Quỷ Châu nữa sao?
Đối với Quỷ tu, Quỷ Châu chính là một pháp bảo tất tu, cũng phân chia cao thấp khi tu vi bất đồng. Mà đối với quỷ linh thì Quỷ Châu lại như khắc tinh, tựa như là bẫy rập đối với dã thú, cung tiễn đối với chim rừng vậy.
Không có lý do gì khác, ai bảo Quỷ Châu chính là pháp bảo chuyên dùng để tế luyện hồn phách chứ!
Chỉ có điều rất nhiều quỷ linh sớm đã nhìn ra Lâm Nhất không phải quỷ tu. Hắn không chỉ đem đến Quỷ Châu tới tùy ý bóp nát mà còn tùy ý để mấy trăm hồn phách chịu khổ thôn phệ. Vì vậy, tu sĩ Quỷ linh cầm đầu lúc này mới uy hiếp do thẹn quá thành giận. Ai ngờ đối phương lại càng thêm làm càn...
Sau một trận quỷ vụ sôi trào, ba bốn mươi quỷ ảnh huyên náo không ngừng. Những quỷ linh tu vi cường đại này hiển nhiên đã bị giam cầm lâu lắm rồi, không khỏi muốn phá tan gông xiềng để được thấy ánh mặt trời. Mà luân hồi tháp quá mức vô tình, hơi tới gần một chút liền bị ép vào luân hồi, muốn bắt được người trẻ tuổi kia để biết được phương pháp thoát thân cũng không phải chuyện dễ. Duy nhất dám mạo hiểm, là tu sĩ trung niên cầm đầu, nhưng vẫn đang chần chừ không quyết. Tháp cao chừng năm mươi trượng, hình như lôi trì, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ phải bỏ mấy vạn năm tu luyện chuyện thế trọng sinh. Cả đời này nghĩ lại mà kinh, kiếp sau khó có thể nghĩ tới được!
Lâm Nhất không có lòng dạ nào suy nghĩ tới tâm tư của đám quỷ linh kia, vội vàng đào lấy tinh thạch ở bốn phía tháp đá. Lúc đầu chỉ đào một cái hố nông, thu hoạch nho nhỏ. Nhìn thấy trận pháp ở đây vẫn chưa bị hao tổn, hắn dần dần thả tay thả chân. Bất kể là Tiên tinh, yêu tinh, hay là ma tinh đều không buông tha...
Trong Huyễn Đồng lóe lên, nhìn trúng chỗ yếu của trận pháp, Lâm Nhất khẽ vung phi kiếm trong tay, ầm một tiếng, trong nháy mắt ánh sáng chói mắt lóe lên, mấy trăm tiên tinh vào trong Càn Khôn giới. Hắn bất chấp lấy hơi, lại đánh tiếp một kiếm xuống, hố đá lập tức trở nên lớn hơn chút, có tinh thạch vỡ vụn thành một đống, từng viên từng cục óng ánh trong suốt, tựa như đâm vào túi tiền vậy, làm người ta không nhịn được mà vui vẻ ra mặt.
Nghĩ lại trước đây chờ đợi lo lắng mà đi cướp tiên mạch của người ta, nghèo hơn hai năm, còn chưa bằng thu hoạch của lần này. Lâm Nhất thu hồi tiên tinh, ngựa không ngừng vó chạy tới một chỗ khác. Cách mỗi ba trăm trượng hoặc là bảy tám tượng hắn liền đào một chút. Bất tri bất giác, bốn phía tháp đá hơn phân nửa đã trở nên gồ ghề, có phần thê thảm...
Không ngủ không nghỉ hai ngày, lúc này Lâm Nhất mới nghỉ tạm trong khoảnh khắc. Hắn đứng trước một cái hố đá, đoán chừng thu hoạch mới vừa rồi, khóe miệng nở ý cười mệt mỏi. Gánh nặng cấm chế đặt trên người có thương thế chưa lành xác thực là tiêu hao thể lực. Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng mệt mỏi lại thoải mái như vậy! Đào được bao nhiêu tiên tinh rồi? Mấy vạn, hay là mấy trăm nghìn...
Phía trước cách đó không xa, chính là một cánh cửa đá bên kia của thạch tháp. Cứ vậy trôi giạt tới, có vô số bóng cây hoa và cây cảnh, xinh đẹp nhiều vẻ, có tuổi già sức yếu, có lòa xòa như mây, còn có cô đơn như gió...
Thấy tình hình này làm cho Lâm Nhất lặng lẽ xuất thần. Thế gian vạn vật có linh, ngoài người, quỷ, tiên, phi cầm, tẩu thú, hoa cỏ cây cối cũng có hồn phách!
Tuế tuế khô vinh, giai vi luân hồi! Nộ phóng điêu linh, tự tại thiên đạo!
Làm người, làm sao không phải là mạch trên hoa, cỏ ven đường. Có ngắn ngủi đặc sắc, có tịch mịch tiêu dao!
Tâm tư trôi dạt, Lâm Nhất cười nhạt, không khỏi nhớ tới một đoạn văn, cũng hơi hiểu ra. Thiên địa có chúa tể, âm dương có phủ tàng, lo liệu một âm hồn, âm dương hài hòa, cửu chuyển trở thành sự thật... trở lại ban sơ, thuận theo thế tục, thông suốt quán thông lẫn lộn với vật, vẻ mặt tự đắc...
Đoạn văn này tới từ một đôi thầy trò trong sinh tử địa của Hậu Thổ tiên cảnh, có chút tối nghĩa khó giải, lại ngầm có chứa huyền cơ. Mà nhìn như thâm sâu, lúc rộng mở trong sáng mới hiểu được cảnh giới trước sau đã có sự khác nhau. Nếu như theo cách nói cửu chuyển của lão giả kia, năm đó khi mình bước lên tiên đạo, chính là trở lại bước đầu tiên, lại khó tránh khỏi việc bất đắc dĩ; từ nay về sau vẫn phí công nhấp nhô trong thế tục, từng có trầm luân cũng từng có nhiều cảm khái. Chờ một mạch sau khi tới Cửu Châu mới hiểu được đạo pháp tự nhiên quán thông, lại trải qua một phen trải nghiệm sinh tử khi vào Hành Thiên tiên vực, ngày càng không vướng bận tay chân, không bị vật quấy nhiễu, bây giờ thể ngộ một phen tự có chỗ lợi. Khi nghĩ đến đây tâm tính thạo đời, có trợ giúp để cảnh giới tăng lên, chỉ là tu vi của mình lại rơi một bước lớn ở phía sau...
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất nhếch miệng tự giễu rồi thân hình đột nhiên khẽ động, chợt chuyển hướng đi. Cùng lúc đó, phi kiếm trên tay cũng biến mất, nhiều thêm một cái thạch châu. Trong nháy mắt, vô số quỷ ảnh cuộn trào mãnh liệt từ đó ra, chớp mắt đã ngăn ở phía sau hắn.
Chưa chui ra xa trăm trượng, cũng không nghe được động tĩnh quỷ khóc sói tru hay chém giết gì, Lâm Nhất vội vã ngừng lại, quay lại quan sát, thần sắc hơi ngẩn ra. Bên đó vẫn đang ngây ngô, cách thạch tháp chừng hơn ba mươi trượng, quỷ linh tu sĩ vẫn như lang như hổ rình rập rốt cục cũng không nhẫn nại được nữa, xuất thủ đánh lén, một kích còn chưa kịp đánh tới đã lập tức bị quỷ hồn kết thành đội vây khốn. Tên kia há mồm thôn phệ vài quỷ ảnh, sau đó mang theo gương mặt oán nộ, hoảng loạn lui về phía sau...
Lâm Nhất giơ thạch trụ trong tay lên, hơi nhếch khóe môi. Ngẫm nghĩ trong chốc lát, thần sắc hắn cũng cứng lại. Từ sau khi mình sử dụng hơn một nghìn quỷ ảnh, thanh thế lớn lại hung hãn dọa người, mà chưa giao thủ với địch, mỗi người đều chậm chạp rồi lập tức như trút được gánh nặng, vội vã chạy về phía cánh cửa đá phía xa.
Trong vòng năm mươi trượng tháp luân hồi, hồn phách khó thoát khỏi kết cục luân hồi. Lâm Nhất vừa muốn quấy nhiễu lại lắc đầu. Ánh mắt của hắn chợt chuyển, không khỏi cười ha ha. Chỉ thấy quỷ linh tu sĩ lui ra ngoài xa năm, sáu trượng, lại khổ sở vì ràng buộc vô hình mà chậm lại, vẫn đau khổ giãy dụa không ngừng.
Thấy thế, Lâm Nhất khoát tay tung thạch châu lên. Đối phương vừa sợ vừa giận, vung hai cánh tay tạo lên từng đợt quỷ vụ, cố gắng lui về phía sau, vẫn không quên mắng:
- Tiểu bối vô sỉ sớm có đề phòng...
Thạch châu bay lên cao hơn mười trượng, lóe ra một đợt ánh sáng màu đen quỷ dị, uy thế không rõ từ trong đó đổ xuống, thoáng chốc liền bao phủ quỷ linh tu sĩ kia lại. Lâm Nhất chậm rãi đi về phía trước, không chút hoang mang nói:
- Tục ngữ có câu nên có tâm phòng bị người! Đây là lời vàng ngọc nên ta không dám quên...