Mới vừa rồi, một kích toàn lực rơi vào khoảng không, thốt nhiên còn gặp phải hơn một nghìn hồn thể ngăn cản, bây giờ cấm chế của tháp luân hồi hiển uy, hơn nữa lại có lực của Quỷ Châu, Quỷ Linh tu sĩ đã có ý hối hận. Nhẫn nại hai ngày mới mạo hiểm thử một lần, ai ngờ lại rơi vào tình hình như vậy. Gã bằng vào tu vi cường đại từng bước một chậm rãi lui lại, vẫn không cam lòng quát lên:
- Trên người của ngươi sao lại còn Quỷ Châu? Mà ngươi cũng không phải quỷ tu, tuyệt đối sẽ không hiểu được phương pháp ngự dụng...
Lâm Nhất nhếch miệng cười, nói:
- Ta làm người chưa bao giờ nói dối! Còn như ngươi có tin hay là không tin, liên quan gì đến ta! Mà phương pháp ngự dụng chẳng qua là pháp môn điều khiển vong hồn mà thôi...
Hắn nhíu mày lại rồi tùy ý nói:
- Ngươi là cao nhân tiền bối, giúp ta xem một chút xem phẩm tương của Quỷ Châu này như thế nào...
- Tiểu bối! Ngươi dám chơi ngô mỗ...
Quỷ linh tu sĩ giận dữ nhưng vẫn nói tiếp:
- Trước đây ba viên quỷ châu là tục vật mà Kim Đan, Nguyên Anh sử dụng, không đáng nói tới! Mà lần này ngươi sử dụng là của tu sĩ Hợp Thể luyện thế mà thành! Muốn bằng vào thứ này thu ngô mỗ, ngươi đừng vọng tưởng...
Pháp bảo tu sĩ Hợp thể luyện chế thành! Thần sắc Lâm Nhất khẽ động, Quỷ Châu hắn sử dụng tới từ một cái Càn Khôn giới có được trong Đại Mạc Bí Cảnh. Trước đây có được vật này cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại hẳn là do trưởng bối trong môn của đối phương tặng, hoặc để lại! Trước đó hư hư thực thực, cộng thêm vừa rồi đã thử nghiệm làm người nào đó phải kiêng kỵ, nói không chừng có thể thừa dịp...
Mắt thấy quỷ linh tu sĩ cách cấm chế chỉ xa ba trượng, Lâm Nhất giả bộ vọt tới trước. Hắn mới vừa bước lên, trên mặt của đối phương lóe lên âm khí, vậy mà nhân cơ hội đó đánh ngược tới. Hắn thầm hừ một tiếng, thân hình dừng lại, hai tay tức thì phóng một chuỗi pháp quyết “Luyện Hồn quyết”, Quỷ Châu nhất thời cực sáng, khí cơ trong vòng mấy chục trượng đều bị kiềm hãm.
- Ngươi lại gạt ta...
Quỷ linh tu sĩ phát hiện ra rồi rút lui nhưng đã không kịp đối phó với Lâm Nhất, vội vàng lui về phía sau bỏ chạy. Mà tháp luân hồi còn đó, pháp lực Quỷ Châu đột nhiên tăng lên khiến thân hình rung động suýt chút nữa tan rã. Gã sợ tới mức không dám nghĩ có chút may mắn nào, liều lĩnh xoay người trốn đi.
Sau khi đánh ra hư chiêu, Lâm Nhất không chút chậm trễ thúc giục lực tam anh trong cơ thể, gia trì Quỷ Châu. Thấy lúc này đối phương thật muốn trốn, thân hình hắn lóe lên liền đuổi theo.
Đối với một Quỷ Linh, tháp luân hồi cùng Quỷ Châu đều như hình phạt thiên địa nếu phải đối mặt. Mà quỷ linh tu sĩ tu vi không phải đùa, sau khi tản đi hơn phân nửa thân hình vẫn vọt tới sát biên giới cấm chế. Mà một nửa thân hình còn lại thì hóa thành một chùm hắc vụ bay vào Quỷ Châu.
Lúc này, Lâm Nhất đã đến chỗ xa năm mươi trượng so với tháp luân hồi. Còn nửa người quỷ linh tu sĩ lóe lên, rút vào trong hắc vụ đang vòm quanh bên ngoài. Hắn hơi chần chừ chút, cắn răng một cái rồi đuổi theo. Cùng lúc đó hắn điểm ngón tay một cái, Quỷ Châu vang lên một tiếng chói tai xông về phía trước.
Bên ngoài tháp luân hồi năm mươi trượng, hơn mười quỷ ảnh tụ lại với nhau. Quỷ ảnh tu sĩ đâm thẳng đầu vào trong đó, chật vật không chịu nổi. Mới vừa rồi mạo hiểm một phen, có thể nói đại thương âm hồn lực. Gã tự cho là đã thoát thân, tâm thần không khỏi chậm lại nhưng không ngờ một tia sáng màu đen không dễ dàng phát giác ra mang theo uy thế không cho phép giãy dụa theo ngay phía sau, trong khoảnh khắc đã bao phủ bốn phía, khiến người ta không có chỗ trốn tránh. Không ai ngờ Lâm Nhất lại dám đuổi theo ra ngoài, lúc phát giác ra thì đã muộn!
Chỉ trong một nháy mắt, quỷ linh tu sĩ chỉ còn nửa thân ảnh đột nhiên biến mất. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, từng quỷ ảnh bị hút vào trong Quỷ Châu. Quỷ linh còn lại như chim hoang sợ hãi chạy trốn tứ tán, rồi lại bị cấm pháp vô hình trói tay trói chân, liên tiếp gặp nạn...
Sau một lát, quỷ vụ vẫn mịt mờ như trước, mà hơn mười quỷ ảnh hung ác đã biến mất, chỉ còn một mình Lâm Nhất đang đi thong thả khoan thai, khí định thần nhàn. Trên tay hắn còn lại một viên Quỷ Châu, khóe miệng nở nụ cười quái dị. Lúc sau, hắn xoay người về trước tháp luân hồi, âm thầm suy nghĩ.
Một người cực hung cực ác, từng ép bản thân mình suýt chút nữa phải tuyệt vọng! Mà thế sự vô thường, họa phúc khó liệu, ai có thể ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn chứ! Gần bốn mươi ác quỷ tu vi trên Hợp Thể bị Quỷ Châu thu hết sạch. Chỉ có điều, bây giờ nên phóng sinh vào luân hồi, hay là...
Ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào trên chỗ gồ ghề bốn phía, âm thầm chép miệng. Tốt quá hóa hỏng, tinh thạch vẫn nên dừng ở đây thôi! Nếu thật sự làm trận pháp luân hồi bị hủy thì sẽ mang tội lớn! Hắn ngẩng đầu lên, chạy tới chỗ phía trước. Chưa tới nửa canh giờ, xa xa nhìn thấy hai huynh đệ Thiên Lang đang đơi, hắn bỗng nhiên lóe lên mưu kế, lớn tiếng phân phó:
- Tội chết của hai người các ngươi có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha! Từ nay về sau đi theo Lâm mỗ nghìn năm, có thể được xá tội...
Sau đó lại cầm Quỷ Châu trong tay, cười lẩm bẩm:
- Các ngươi cũng thế...
Thọ nguyên của Yêu tộc rất dài, thời gian nghìn năm chẳng qua là vài cơn buồn ngủ mà thôi. Tráng Căn và Tráng Diệp nhìn nhau một cái, thở dài một hơi, mỗi người hừ một tiếng, nhấc tay xác nhận. Lâm Nhất coi như việc đương nhiên thu hồi Quỷ Châu, nhấc chân đi về phía thạch môn cách đó không xa. Hai huynh đệ không dám thờ ơ, đi theo phía sau hắn.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã đi tới trước cửa đá. Hắn dừng bước lại, thần sắc lưỡng lự. Người sống nghịch chuyển từ trong tháp luân hồi ra có thể nhớ lại tình hình kiếp trước, nếu quả thực như vậy...