Cửa đá Thạch tháp sâu thẳm khó lường, Lâm Nhất có chút thấp thỏm bước vào trong. Nhưng chỉ trong nháy mắt cảnh vật bốn phía đều thay đổi, cùng lúc đó bên cạnh hắn lại xuất hiện vài bóng người.
Có lẽ là vì tháp Luân Hồi, vòng yêu trên cổ tay Lâm Nhất không có tác dụng, ba người vẫn ẩn thân trong đó đột nhiên hiện thân, tất cả đều không biết làm sao, hơn nữa Tống Yêu nhi vẫn còn đang nằm trên mặt đất. Dược lựa của linh dược tên kia ăn vụng vẫn còn, vẫn hôn mê không tỉnh, không để ý gì tới mọi thứ xung quanh mình, ngược lại có vài phần hưởng thụ!
Mẫu tính khiến Mỵ Nương bắt lấy hài tử đang nằm trên đất. Thân thể yêu rất cường tráng nhưng lại bị nàng tùy ý mang theo như không có gì.
Tống Huyền Tử vuốt râu dài, kinh sợ thở dài một tiếng.
Tiên Nô khẽ định thần, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm Nhất. Phía sau của đối phương, một trái một phải là hai người cao to Tráng Căn cùng Tráng Diệp, đều bày ra tư thế hung ác không cho người lạ tới gần. Nàng đi qua bên người mẹ tới gần hai bước, lúc này mới ngửa đầu nhìn chung quanh, một đôi mắt sáng chớp động ngạc nhiên.
Vẻ mặt Lâm Nhất như trước, âm thầm lưu ý động tĩnh trong Càn Khôn giới. Quỷ châu không thấy dị trạng, hơn mười hồn phách bình yên vô sự. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, ngược lại đi tới trước, con ngươi khẽ co rụt.
Bên trong tháp sáng như ban ngày, bên ngoài lại âm hàn hắc ám khác hẳn. Nơi này cũng không rộng như trong tưởng tượng, chỉ khoảng trong phương viên ba tới năm mươi trượng, giống hệt một giếng sâu đâm thẳng lên trên, cũng bị quang mang bạch sắc bao phủ. Một thang đá ba thước lăng không dựng đứng giữa trời, cao tới mấy trăm trượng liền chôn vùi trong một đám mây dày, khiến người khác khó phân biệt được điểm cuối. Mấy thân ảnh như có như không, không nhanh không chậm nối đuôi nhau men theo thang đá đi lên, tình hình bên trong lộ ra mấy phần thần bí…
- Mỵ Nương cẩn thận!
Trong tay Mỵ Nương mang theo một người, đang tự ngẩng đầu đánh giá chung quanh, bỗng nhiên thân không đứng vững lảo đảo ngã về phía trước khiến Tống Huyền Tử bên cạnh kinh sợ lên tiếng nhắc nhở. Mà lời còn chưa dứt, hắn lại bị người khác đẩy một cái, bị ép đi lên phía trước. Quay đầu nhìn lại liền thấy Lâm Nhất cùng Tiên Nô đang đi tới, chợt nói:
- Từng bước tuần hoàn, không có đường lui nữa! Mà đợi tới khi chúng ta đi qua nơi này không biết lại làm thế nào…
Lại làm thế nào? Vẫn là câu nói kia, có trời mới biết.
Một loại bức thiết bỗng nhiên xuất hiện khiến người khác không nhịn được phải bước đi, Lâm Nhất không chống đỡ mà lại thuận thế chậm rãi đi tới phía trước. Tới khi hắn cùng Tiên Nô bước lên phía trước liền quay đầu nhìn lại, hai huynh đệ Thiên Lang vẫn đàng hoàng đi theo sau lưng, còn có thân ảnh của đám hồn phách theo đuôi tới, chỉ là không thấy thạch môn kia. Vì đến phải quên đi kiếp trước, vì đi phải chuyển thế sống lại. Cái giá qua lại luân hồi mỗi người mỗi khác…
Đi được mười bậc, dưới chân liền trầm xuống, ngay sau đó lại thoáng dễ dàng hơn, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, men theo thang đá chậm rãi đi lên. Trước sau bảy người đều tự mang theo nỗi lòng không rõ cùng nhiều vong hồn bước lên con đường luân hồi kỳ dị này!
Một lát sau bảy người tới giữa không trung, đặt chân trong thang mây, nhìn quanh khắp nơi đều không thấy đầu đuôi, chỉ có đoàn người cùng quỷ xen lẫn nhau đứng yên lặng. Bốn phía vắng lặng không tiếng động…
Thang đá cao mấy trăm trượng, chỉ trong một nén nhang liền đi tới cuối. Bảy người đi qua một tầng mây, trong thoáng chốc tình huống lại như trước. Cái giếng sâu ở trong thiên địa, một thang đá mang theo quang mang dựng thẳng xuống từ trên cao.
Mỵ Nương mang theo hài tử đi ở phía trước, bước chân lúc chậm lúc nhanh, sau đó hồn phách thoáng bị nghẹt, lướt qua hai bên trái phải. Nàng vẫn chưa phát giác ra, thần sắc lại biến ảo liên tục.
Tống Huyền Tử phía sau lại không trầm ổn như mọi ngày. Hai mắt hắn khẽ khép, vô ý thức bước đi, khẽ vung nhẹ hai tay, phảng phất như rơi vào trong mơ cảnh, nhất thời khó có thể tự kiềm chế.
Đôi mắt sáng của Tiên Nô thiếu đi một chút linh động, nàng yếu ớt nhìn chằm chằm một mảnh hư vô phía trước, chầm chậm bước lên trên mười bậc.
Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng, bước chân trầm ổn có lực. Người, đều nghĩ biết được kiếp trước của mình để từ đó suy đoán ra số phận kiếp này. Mà hắn căn bản không quan tâm cái gì mà kiếp trước cùng kiếp sau, có thời gian rãnh còn không bằng nhìn phong cảnh mọi nơi. Cây hoa cùng gốc nhưng số phận khác nhau, đặc sắc cũng khác nhau, cần gì phải tự coi nhẹ mình! Chí ít trong nấy trăm năm đấy từng có tình huynh đệ, hiểu rõ chỗ đại nghĩa này, hiểu được tiến thối hay bỏ. Từng bị thương, mất mát, từng hận, nhẫn tâm, từng bàng hoàng nao núng, từng trải qua sinh tử, từng ngạo nghễ lăng phong. Quay đầu lại mới phát hiện đã chịu nhiều như vậy. Đủ chưa? Đủ chứ! Nếu còn chưa đủ liền xem thấu trời cao, vươn tới tận cùng tinh vũ cũng không uổng cuộc đời này…
Chậm rãi đi hết một đoạn thang đá, xuyên qua một mảng lại một mảng mây mù, nhưng tình hình chung quanh vẫn như cũ. Thang đá có thể có tận cùng, nhưng đường luân hồi lại vĩnh viễn không tới đích. Không biết đã trôi qua bao lâu, nhóm bảy người đều nhắm hai mắt lại, có lẽ là chìm đắm trong mộng cũ kiếp trước, hoặc là bị dây dưa sinh ra hoang mang khiến bước chân chậm lại…
Mỵ Nương nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng mị hoạc, vòng eo vặn vẹo, thướt tha giống như liễu bay trong gió. Nhưng trong tay của nàng vẫn nắm thật chặc hài tử ngủ say. Đó là cảnh trong mơ hay là kiếp trước? Sao lại khiến người ta si mê khó quên như thế…
Tống Huyền Tử lại dùng tay vuốt râu, lúc thì thở dài thở ngắn, lúc lại lộ ra vẻ si tình, lúc lại chợt yên lặng tự nói. Trong mộng có xuân hoa giải ngữ, có hiểu nguyệt liễu ngạn, còn có… Ha hả…
Tiên Nô lại là một…. dáng dấp khác ! Nàng lúc thì khẽ múa ống tay áo, lúc lại đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng, lúc lại yêu kiều mị hoặc, lúc lại không nói gì, khi lại hoảng hốt khiến thân thể không ngừng run rẩy, giống như cơn mưa trong mùa thu, lộ ra hiu quạnh vô tận…
So sánh với ba người, thần sắc Lâm Nhất lại hiện ra vẻ yêu dị. Hắn một lúc giống hệt như từ trong núi thây biển máu đi ra, sát khí lượn lờ quanh thân lộ ra uy thế bức người ; một lúc lại ngạo nghễ như trời cao, lộ ra khí phách kiêu ngạo không ai bì nổi ; khi lại cười nhạt, lại lấy hồ lô tử kim bên hông xuống, bình thản ung dung uống rượu. Tất cả mọi thứ lúc bất phàm, lúc lại vô cùng đơn giản như vậy…
Tình huống bốn người đi phía trước khá tốt, nhưng hai huynh đệ đi phía sau lại có chút tệ. Tráng Căn đang nhe răng nhếch miệng, đầu lưỡi liếm loạn ; mà Tráng Diệp lại « hự hự hự » thở hổn hển, hông tráng kiện không ngừng giãy dụa tạo ra một chút kiều diễm quái dị.
Trong lúc bất tri bất giác, quang mang tản đi, trời quang mây tạnh. Thang đá biến mất, thạch tháp cũng không còn, chỉ có một vòng nước xoáy đang nhanh chóng xoay tròn, gào thét. Khí thế mạnh mẽ khiến dưới chân nhẹ đi một chút, bảy người nhất thời giật mình tỉnh lại, trong khoảnh khắc mở hai mắt liền nhanh chóng bay lên.
Chỉ trong chốc lát thiên địa liền trở nên trống rỗng, hẳn là đã đi tới biển rộng sóng biếc vô ngần. Mỵ Nương dẫn đầu bảy người tùy tiện đi tới trước, lại rơi vào trên một tiểu đảo, lúc này mới nhìn rõ tình hình chung quanh.
Phương viên tiểu đảo cũng chỉ gần một dặm, bên trên không có một ngọn cỏ, trong biển hiện lên một tảng đá ngầm, bị sóng biển bốn phía đánh vào, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong đại dương bao la, khiến người ta sinh ra ảo giác phập phồng xóc nảy. Bên ngoài năm dặm có một tầng sóng nước đang tự nghịch lưu xoay quanh một vòng xoáy lớn trước kia chưa từng thấy.
Cứ như vậy đã bình yên thoát thân? Mỵ Nương dùng yêu quyển cuốn lấy Tống Yêu Nhi, vẫn chưa tỉnh hồn. Mấy người khác cũng mang nỗi lòng không hiểu, từng là tất cả, dường như đã trải qua mấy đời…
Lâm Nhất vẫn cầm hồ lô tử kim, nhưng cũng khác gì so với ngày thường. Hắn âm thầm quan sát, chậm rãi hớp một ngụm rượu nhỏ, ngược lại có chút hăng hái quanh sát, canh giữ ở bên cạnh mọi người.
Hai huynh đệ Tráng Căn cùng Tráng Diệp, ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một chút. Trong ánh mắt hiện lên hung quang, lại có chút thần sắc may mắn cùng mấy phần kỳ quái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt Mỵ Nương lưu chuyển, yên lặng nhìn cành hoa bay phấp phới cách đó không xa, ngực hơi phập phồng bất định.
Tay Tống Huyền Tử vuốt râu dài, giống như có sở ngộ, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại tự đắc cười ha hả…
Mấy người này đều có tâm sự, chỉ có mình Tiên Nô đang ngạc nhiên nhìn, đôi mắt sáng chứa lệ, tiến về trước hai bước, chân thành bái lạy:
- Sư phụ…
Trong tiếng sõng vù “ào ào”, một tiếng “sư phụ” nhỏ nhẹ này lại vô cùng rõ ràng dễ nghe!