Nghe tiếng, Mỵ Nương xoay người nhìn lại. Nàng có chút nghi ngờ, có chút mất mát. Nha đầu này làm sao vậy? Vi sư cho ngươi lựa chọn khác chẳng qua cũng chỉ là tạm thời thích ứng, quan trọng nhất vẫn là tương lai bộ tộc Thiên Hồ! Mà ngươi lại chân thành bái sư như vậy, khẳng định là đã quyết một lòng!
Tống Huyền Tử không có ý kiến, khẽ gật đầu…
Hai hàng lông mày Lâm Nhất khẽ nhíu, có chút bất ngờ, lập tức liền khôi phục thái độ bình thường. Hắn cất hồ lô tử kim, nhìn Tiên Nô quỳ trước người, ý vị thâm trường nở nụ cười hớn hở, cúi người đưa tay đỡ nói:
- Ha ha! Không cần đa lễ…
- Đa tạ sư phụ!
Tiên Nô lên tiếng, lại không đứng dậy mà hai mắt lại đẫm lệ, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc đó, Tống Huyền Tử lên tiếng hỏi:
- Mẹ nó, muội có từng nhớ tới kiếp trước trong Luân Hồi tháp không?
Mỵ Nương biết đối phương đang trấn an mình, yếu ớt hít một hơi, ra vẻ thoải mái nói:
- Nhớ mang máng, ta cùng một vị thư sinh kiếp trước từng có nhân duyên ngắn ngủi…
Tống Huyền Tử vui vẻ nói:
- Ha ha! Kiếp trước ta chính là một người đọc sách, từng cứu một bạch hồ trong tay thợ săn…
Mỵ Nương vô cùng hăng hái, vội vàng hỏi:
- Vậy sau này huynh và bạch hồ đó thế nào?
Thần sắc Tống Huyền Tử đọng lại, cười nói:
- Bạch hồ bị thương nặng lại không chữa trị nên đã chết…
E sợ đối phương mất hứng, hắn lại thanh minh:
- Mà duyên phận hôm nay của hai ta chẳng phải là vì có liên quan từ kiếp trước sao…
Mỵ Nương không nghe theo vẫn truy vấn:
- Nói rõ ràng ra cho ta…
Thấy hai người dây dưa chuyện duyên nợ kiếp trước, Tiên Nô chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Nàng cắn môi, chăm chú nhìn Lâm Nhất, có chút khẩn trương hỏi:
- Sư phụ! Lúc người xuất hiện ở Hồ Yêu thôn đã vô cùng ưu ái, rất quan tâm Nô, nguyên nhân có phải… liên quan tới kiếp trước không?
Lâm Nhất cân nhắc trong chốc lát, không đáp lại hỏi ngược:
- Ngươi đã thấy cái gì trong tháp Luân Hồi?
Tiên Nô nhẹ nhàng lau khóe mắt, chần chừ một lát lại cúi đầu nói:
- Giống như ảo cảnh như có như không, chỉ như một cơn ác mộng! Nô chỉ nhớ rõ… chỉ nhớ rõ một câu nói “'Đạo chi vân viễn, ức nhược trần yên; tư quân mạc quy, mộng diệc thiên hồi”….
Thần sắc Lâm Nhất ngưng trọng, im lặng không nói gì trong chốc lát. Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái trước mặt, hắn nhếch miệng không nói gì.
Ánh mắt Tiên Nô lóe lên, không cam lòng hỏi:
- Sư phụ! Người lại gặp được cái gì? Có từng biết nữ tử nào như Nô không…
Lâm Nhất ngửa đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy sóng biển cuộn trào giống như cảm xúc bất định. Hắn nhẹ nhàng thở dài hỏi:
- Ta nếu như nói, đời trước ta chỉ là một kẻ săn bắn, ngươi có tin không?
Tiên Nô vội vàng lắc đầu nói:
- Nô không tin!
Lâm Nhất quay người lại nhếch miệng cười nói:
- Ta cũng không tin! Thì thế nào…
Vừa nói thế, một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên cách đó không xa¬____
- Ha ha! Nói thật hay! Kiếp trước đều là vô căn cứ, tin hay không thì thế nào…