Vô Tiên

Chương 1846: Chương 1846: Một phần chấp niệm. (1)




Một tiếng cười nói bất ngờ xuất hiện lại giống như sấm sét vang lên trên đảo.

Người lạ ẩn núp bên người lại không biết đồng nghĩa với việc vứt bỏ nửa cái mạng. Mà có năng lực che giấu được thần thức tu sĩ Hợp Thể cùng Huyễn đồng Thiên Hồ tộc, năng lực của đối thủ chắc chắn cường đại.

Mọi người ở đây đều biến sắc, xoay người muốn né tránh về phía sau. Tráng Căn cùng Tráng Diệp tay chân nhanh nhạy muốn bay lên không, còn chưa rời khỏi mặt đất đã bị té “ầm” xuống dưới mặt đất. Hai huynh đệ mắt lớn trừng mắt nhỏ, sợ tới mức không biết làm sao.

Bốn người khác lại đứng sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy quanh thân bị uy thế vô hình trói buộc, muốn nhúc nhích một chút cũng không thể. Lâm Nhất cũng thế, trong nháy mắt khôi phục thái độ bình thường, nhìn về phía lão giả ngồi trên tảng đá, khuôn mặt tươi cười, có chút kính ý nói:

- Tiền bối! Bọn ta không có ý mạo phạm, xin hãy thứ tội!

Mỵ Nương, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều từ trong kinh hoảng hiểu rõ, vội vàng nói theo một tiếng, bái kiến tiền bối!

- Ha ha! Không có trách hay là không? Chỉ là lão phu chờ đã lâu, chờ mấy người còn sống đi ra để hỏi rõ một chút! Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng các ngươi đã xoay người rời đi, thật thiếu lễ nghĩa...

Người nói chuyện khoảng năm mươi tuổi, râu tóc xám trắng, dung mạo gầy guộc, đang ngồi khoanh chân vuốt râu mỉm cười, hoàn toàn không có dáng vẻ ra vẻ ta đây là cao nhân, ngược lại chỉ là một lão giả tính nết ôn hòa. Chỉ là càng như vậy càng khiến Lâm Nhất thêm khiếp sợ trong lòng. Cho tới lúc này, trong thần thức cùng Huyễn đồng đều không phát hiện được sự tồn tại của đối phương, mà nhìn bằng mắt thường lại là một người sống thật sự và còn gần trong gang tấc. Hư và thật khác nhau như vậy, làm sao có thể không phân biệt được tu vi cao thấp!

Hợp Thể đã là cao thủ tiên đạo, Phạm Thiên Cảnh là tu vi tiên nhân có thể xưng vương ở Yêu vực. Hắn đã sớm được lĩnh giáo sự cường đại của hai người này, nhưng vẫn còn thua xa lão già sâu không lường được này!

Lâm Nhất cùng mọi người đều đang thấp thỏm không yên, chợt thấy quanh thân nhẹ một chút, ràng buộc biến mất. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng khom người thi lễ:

- Vãn bối Lâm Nhất cùng mấy đạo hữu đi nhầm vào đàn thế Yêu vực, lúc này mới u mê đi tới trong quỷ linh vực. Lúc may mắn thoát thân khó tránh khỏi cử chỉ có chút thất lễ! Xin hỏi…

Ánh mắt khẽ nhấc lên, lại nói:

- Tiền bối xưng hô như thế nào, đây là chỗ nào…?

Mỵ Nương, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều là hạng người có tâm tư nhạy bén, Ba người là người biết điều, thi lễ bái kiến, hai huynh đệ Thiên Lang cũng mang theo sợ hãi khom người. Mạng nhỏ phụ thuộc vào một ý niệm của người ta, trong chốc lát không cảm nhận được ác ý, cử chỉ mấy người lúc này cũng trở nên đúng mức.

Có lẽ đã âm thầm quang sát hồi lâu, lão giả không quan tâm với sự kính cẩn của mấy người kia, ngược lại sinh ra chút hứng thú với Lâm Nhất. Tay hắn vuốt râu dài, cười nói:

- Ngươi tuổi không lớn, tu vi không cao lại là người đứng đầu một nhóm. Ngươi không chỉ mang theo hai tôi tớ lang vệ, lại thu nhận nữ đệ tử căn cốt thượng tiên, có được sự giúp đỡ của Long Hổ cùng với hai dị tướng song đồng…

Vừa cười vừa nói:

- Ha ha! Thanh niên trẻ tuổi, lão phu nhớ kỹ ngươi…

Mấy người cũng không dám nhiều lời, chỉ có đôi mắt Tiên Nô khẽ chớp động. Tâm trạng Lâm Nhất lo sợ, trên thần thái khiêm nhường hiện ra vài phần xấu hổ. Tôi tớ Lang vệ? Tuy có chút uy phong nhưng lại quá rêu rao. Mà lời kế tiếp lại có ý gì? Nhớ kỹ ta làm gì?

Lão giả lại nói:

- Về phần xưng hô thế nào…chuyện đã qua rất lâu, để lão phu ngẫm lại… À! Nơi này còn có một cái tên, gọi là Yêu Linh vực!

Lão già chậm rãi nói tới nói lui, tự hỏi tự trả lời. Mà trong giọng nói ẩn chứa ra ngoài chút tang thương, khiến người nghe không thể kìm lòng khiến tâm thần chậm theo, lại lo lắng rung động, phảng phất biển xanh bốn phía dài rộng, mênh mông không khoảng cách.

Trên đảo nhỏ, lão già cứ an hòa tự nhiên ngồi như vậy, quanh thân không có chút uy thế, lại làm cho thiên địa trở nên rống lớn khó lường.

Lâm Nhất lặng lẽ đánh giá lão giả, trong lòng cũng khẽ trầm xuống. Còn ở trong yêu vực, đám yêu vương kia khẳng định sẽ không bỏ qua, còn có con hổ tính tình đại biến kia…

Lão giả thật giống như thật lâu không tự nói chuyện một mình, hoặc là có nguyên nhân của hắn. Hắn trầm ngâm, lại nói:

- Đàn tế Yêu Vương nối liền Quỷ Linh vực? Thật đúng là ngoài dự liệu… hiểu rồi…

Hắn nhẹ nhàng nâng hai tay, sau đó bàn tay đang nắm chặt từ từ mở ra, hai luồng quang mang chớp động xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, một luồng quang mang trong đó bỗng nhiên lóe lên, cách luồng ánh sáng còn lại hơn một thước, thật vô cùng kỳ bí.

Mọi người ở đây đều trừng lớn hai mắt, âm thầm cảm thấy kỳ quái. Thần thông như vậy không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe bao giờ!

Lão giả phất ống tay áo, quang mang cũng theo đó biến mất. Hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Chỉ vì lưu lại một phần chấp niệm , mượn danh nghĩa tu di trận pháp truyền tống! Việc đã tới nước này, sao phải khổ như thế…

Hắn không hề chất vấn Lâm Nhất nói thật hay giả, mà chỉ dùng thần thông chứng minh suy đoán trong lòng. Mà trong giọng nói này còn mang theo chút cô đơn mơ hồ.

Vẻ mặt Lâm Nhất khẽ động, chắp tay hỏi:

- Xin hỏi tiền bối! Một mình người thủ ở chỗ này là vì cái gì…?

Lão giả vuốt râu dài, ánh mắt thâm thúy đảo qua trên đám người, nhìn về phương xa cười nhạt nói:

- Lão phu cách mấy trăm năm lại muốn tới đây ở mấy ngày, nghe tiếng sóng lên sóng xuống, cưỡi mây đạp gió, nhìn sao trời đổi dời, âm dương luân hồi…

Hắn chậm một chút, bỗng nhiên lại nói với Lâm Nhất:

- Cũng có thể nói, ta đang chờ một người…

Trong lòng Lâm Nhất căng thẳng, nhắm mắt giả vờ tùy ý hỏi:

- Tiền bối… chờ ai?

Mỵ nương cùng Tống Huyền Tử đều khẩn trương, lặng lẽ lui về phía sau hai bước. Còn Tiên Nô lại tới gần Lâm Nhất, không dám phát ra tiếng. Chỉ có hai huynh đệ Thiên Lang sau khi phát hiện tạm thời an toàn đều tự trầm tĩnh lại.

Lão giả coi như không thấy đám người sợ hãi, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Nhất nói:

- Có người nói hắn đã hồn phi phách tán từ lâu; còn có người nói hắn đã trở về, hoàn thành nghiệp lớn của mình. Đến cuối cùng là thế nào lại không ai biết rõ. Lão phu chờ, lại chỉ chờ được một phần chấp niệm! Đã nhiều năm như vậy, ngay cả một chút tàn hồn cũng không thấy, lại chỉ chờ được mấy tiểu bối các ngươi….

Lòng Lâm Nhất chợt hiểu ra, cũng âm thầm thở dài một hơi. Tiên Nô đứng sóng vai với hắn lại lui về phía sau nửa bước, cúi đầu, thân thể khẽ run.

- Nhưng…

Lão giả chần chừ, lại nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.