Vô Tiên

Chương 1847: Chương 1847: Một phần chấp niệm. (2)




- Tướng mạo của ngươi kia lại có mấy phần giống với người…

Đánh giá vẻ mặt Lâm Nhất, lại cười ha hả nói:

- Nếu ngươi là hắn, trải qua Luân Hồi tháp nghịch chuyển ra, sao lại không nhận biết lão phu! Mà hắn cũng không phải là một thể tam tu…

Lão giả vẫn thủy chung không nói ra người hắn chờ là ai. Mà lần này lời nói mập mờ của hắn lại lộ ra huyền cơ khó lường. Mỵ Nương cùng Tống Huyền Tử chưa hiểu rõ ý, hai huynh đệ Thiên Lang căn bản không hề nghi. Chỉ có Lâm Nhất cùng Tiên Nô giống như hiểu cái gì, đều mang vẻ mặt khác nhau.

Có thể dễ dàng nhìn ra lão giả này chính là tiên đạo cao nhân hiếm thấy! Thủ ở chỗ này chỉ là vì chờ đợi một luồng tàn hồn đế hoặc là rời đi. Mà Quỷ Linh vực chưa bao giờ xuất hiện người sống lại mọc ra bảy người, khó tránh hỏi bị ngăn cản hỏi vài câu. Hắn liếc mắt nhìn thấu bên trong Lâm Nhất, vẫn chưa có quá nhiều ngờ vực vô căn cứ. Chỉ là một thể ba tu là vì sao…

- Ha ha! Chắc là kẻ thù của các ngươi tìm tới, muốn sống thì mau rời đi…

Lâm Nhất còn muỗn mượn cơ hội lãnh giáo vài câu từ trong miệng lão giả, lại không ngờ đối phương sẽ nói như vậy. Hắn cùng đám người Mỵ Nương nhất thời tỉnh ngộ, thần sắc khẽ biến. Hiện thân ở Quỷ Linh vực chỉ trong chốc lát ngắn ngúi, nhanh như vậy liền bị nhóm Yêu vương phát hiện…

Lão giả đứng lên từ dưới đất, vân đạm phong khinh nói:

- Lão phu từng có một đạo hiệu, gọi là “Hạo Độ”! Vô duyên thì thôi, nếu có duyên sẽ có ngày gặp lại…

Hắn không nhìn người khác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ra ý với Lâm Nhất.

Thần thức Mỵ Nương vẫn chưa phát hiện dị thường, nhưng vẫn tin không hề nghi ngờ lời nói của lão giả, nhất thời lo lắng. Nàng mang theo vài phần cầu may, tiến lên khom người cúi bái:

- Tiền bối! Xin hãy xuất thủ cứu giúp…

Tống Huyền Tử cũng cuống quít phụ họa, xem đối phương là nơi duy nhất có thể dựa vào.

Chỗ này chính là thiên hạ của nhóm Yêu vương, nếu thật sự đuổi tới sẽ không có chỗ trốn. Mà lão giả là tiên đạo cao nhân thâm bất khả trắc, cũng không thể đánh đồng với kẻ đầu đường xó chợ. Căn bản không cần hắn xuất thủ, chỉ cần một câu nói có thể kinh sợ yêu vực, hóa nguy thành an!

Lâm Nhất cũng đoán được gì đó từ trong ánh mắt lão giả, khẽ cau mày, chậm rãi lui ra phía sau. Hai huynh đệ Thiên Lang cùng Tiên Nô nhắm mắt theo đuôi, xem hắn là người đáng tin cậy.

Quả nhiên lão giả vung ống tay áo, rất hào hiệp vuốt râu cười nói:

- Lão phu ngồi xem luân hồi, mặc kệ sinh tử!

Cao nhân rất hiền hòa, cũng rất dễ nói chuyện. Mà trong mắt cao nhân chỉ có luân hồi, sao có thể quan tâm tới sinh tử của mấy tiểu bối! Cao nhân là thoát tục như vậy hay là lãnh đạm! Mỵ Nương cùng Tống Huyền Tử hoàn toàn thất vọng, nhất thời có chút luống cuống.

Vào lúc này, Lâm Nhất ném ra một vật, quát lên:

- Việc này không nên chậm trễ! Rời khỏi Yêu vực…

Trong nháy mắt, một tinh chu khoảng sáu trượng bỗng nhiên xuất hiện trên đảo.

Tống Huyền Tử chợt mừng rỡ, vừa mới nhích người liền bị Mỵ Nương kéo lại. Hắn vội la lên:

- Mẹ đứa nhỏ! Tạm lánh một lúc đã…

“Ầm—— “ một tiếng, theo quang mang chớp động, tinh chu mở ra một cánh cửa. Hai huynh đệ Thiên Lang không cần chào hỏi liền chui vào, sau đó Tiên Nô chần chờ cũng tiến vào theo, chỉ để lại mình Lâm Nhất cùng hai người đang tranh chấp kia…

Lão già tò mò đưa mắt nhìn tình hình phía trước, ánh mắt thường xuyên chuyển động qua lại trên người Lâm Nhất.

- Không! Ta không thể rời khỏi Hồ Yêu thôn…

Mỵ Nương gắt gao nắm chặt ống tay áo Tống Huyền Tử, thần sắc ngang bướng. Nàng không thể mất bộ tộc Thiên Hồ, cũng không vứt bỏ được nam nhân nhà mình. Trong tình thế cấp bách, ngoại trừ dùng tay níu kéo lại không biết làm thế nào?

Tống Huyền Tử thúc giục:

- Còn đây là Quyền Nghi kế! Bảo toàn tính mạng quan trọng hơn…

Lâm Nhất đi qua bên cạnh hai người, cũng không quay đầu lại nói:

- Sau ba hơi thở, tai vạ khó tránh!

Tống Huyền Tử nhìn thoáng qua tinh chu gần trong gang tấc, sắc mặt nhanh chóng biến ảo, râu tóc run rẩy, bỗng nhiên giậm chân một cái, thở dài:

- Mà thôi! Ta và ngươi cùng liều chết…

Hắn còn chưa dứt lời, chợt thấy cánh tay siết chặt ống tay áo nới lỏng. Nhìn qua Mỵ nương, chỉ thấy hai mắt đối phương ửng đỏ, mang theo thần sắc quyết tuyệt thê thảm nói:

- Không uổng công ngàn năm gần nhau, có những lời này của ngươi là được rồi…

Vốn tưởng rằng Mỵ Nương sẽ liều chết, không ngờ tới lúc này lại đột nhiên buông tay khiến Tống Huyền Tử nhất thời tâm thần đại loạn. Chẳng biết tại sao hắn lại run rẩy vươn hai tay, có thể lúc đó mất đi không chỉ là năm tháng ngàn năm gần nhau, còn có…

Lâm Nhất vừa tới trước cửa khoang tinh chu, Tiên Nô cũng vòng trở lại, nũng nịu kêu to:

- Sư phụ, sư bá…

Hắn giống như không thấy, cất giọng nói:

- Chỉ còn một hơi thở, để lâu sợ không ổn…

Mỵ Nương thấy Tống Huyền Tử không nỡ rời đi, trong thần sắc tuyệt vọng hiện ra một chút vui mừng, nhưng đột nhiên ý nghĩ chợt lóe, vung hai tay áo, đối phương đang thất thần không kịp trở tay, “ầm” một tiếng liền bị vứt bay lên không. Mà nàng lại cắn chặt răng, bỗng nhiên quay lưng lại, thấp giọng nói:

- Cha đứa nhỏ! Nô nhi! Bảo trọng…

Lâm Nhất né người sang một bên, nhanh chóng túm lấy Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô ném vào trong tinh chu, sau đó cũng không chần chừ nhảy vào trong. Trong khoảnh khắc khi cửa khoang đóng lại, ánh mắt khẽ đảo qua trên người vị lão giả kia. Nháy mắt tinh chu hiện lên một đạo quang mang, hóa thành một lưu quang tiến thẳng về phía chân trời…

Thân thể Mỵ Nương khẽ run lên liền mềm nhũn ngã xuống. Trong khoảnh khắc nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía xa, trên vẻ mặt xinh đẹp thê lương lộ ra vẻ không cam lòng nồng đậm, nhịn không được khẽ rên rỉ một tiếng, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ tươi.

Vị lão giả tự xưng Hạo Độ vẫn luôn đứng xem náo nhiệt. Tay hắn vuốt râu dài, ánh mắt vừa rời khỏi người trẻ tuổi kia liền lắc đầu cười khổ, nhẹ nhàng vung tay áo lên, ngay lập tức che giấu thân thể cùng Mỵ Nương ở cách đó không xa. Cùng lúc đó có sáu nhân ảnh từ trên trời giáng xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.