Vô Tiên

Chương 1848: Chương 1848: Là nhân là quả (1)




Có điều trong chớp mắt, sáu đạo nhân ảnh đến phục đã rời đi, chạy thẳng tới tinh không.

Mị Nương từ trong sợ hãi tỉnh táo lại, thế mới biết bản thân tránh thoát một kiếp nạn, nàng cảm ơn lão giả âm thầm cứu mạng, ngay cả bóng dáng đối phương cũng không nhìn thấy. Nàng kinh ngạc ngẩn ra đến nửa ngày, linh hồn như bay bổng trời cao, không chịu được đưa mắt nhìn về phía tinh không, bóng người màu trắng dần biến mất giữa trời xanh.

Lúc này, bãi đá ngầm cách mặt biển không xa, dòng nước nghịch chuyển xoay tròn dần yếu đi. Một người tự xưng là Hạo Độ lão giả, mặt mang theo vẻ kinh ngạc đang chậm rãi xâm nhập vào trong đó. Sức mạnh Luân Hồi đại trận pháp hỗn loạn, nguyên cớ do đâu? Nước biển tách ra, lão không nhanh không chậm bay xuống, còn đang suy nghĩ đến những chuyện phát sinh trước đó.

Người trẻ tuổi Đạo Anh kia là Tiên gia chính thống, Long Anh cùng Ma Anh hẳn đến từ truyền thừa viễn cổ. Mà Tiên đạo mới bắt đầu, đều là vì Yêu, Ma, Tiên hợp nhất, có lẽ hắn mới có được cơ duyên, mới có phương pháp trái ngược, là phúc hay họa cũng còn chưa biết được. Nên biết, nhất sinh tam, tam sinh vạn vật chính là Thiên Đạo tự nhiên, mà nghịch cảnh trở về bản nguyên vốn có, một chữ hiểu hiết cũng thật là khó.

Bên cạnh đó, lão phu đã chờ đợi mấy vạn năm, chỉ vì muốn tìm thấy tàn hồn chuyển thế mà đến. Đây chẳng qua là một người trẻ tuổi thân thể khác người mà thôi. Một tên tiểu bối trà trộn vào Yêu vực, một tên vương gia quát tháo phong vân, có lẽ cả hai có ba phần tương tự, không thể nào lại cùng một người, thật sự nếu là chuyển thế trùng sinh, tuyệt sẽ không giấu diếm được lão phu.

Có điều cũng có chuyện ngoài ý muốn, nhất thể tam tu vẫn cực kỳ hiếm thấy. Mà từ xưa có nói, liệt hỏa hiển chân kim, phong vân ra chân long. Hắn, nếu thật là hắn, chắc chắn sẽ có ngày kinh thiên động địa, nếu không có lẽ thiên địa kiếp số chưa hết, nó vượt xa khả năng của con người, mà đến tột cùng chuyện này là thế nào, phải rửa mắt đợi xem.

Không bao lâu sau, lão giả tùy tiện đến trước dốc cao của Cự Tháp, khắp nơi trên đó đều là hố đá, vô cùng thê thảm. Lão trừng mắt nhìn qua, nhất thời hiểu rõ, sắc mặt tối đen, nhẫn nhịn lúc lâu phun ra hai chữ:

- Thất đức!

...

Tinh chu toàn lực chạy như bay!

Bên trong tinh chu, tinh bàn ở trên bệ đá đã chất đầy một tầng dày Tiên Tinh, bên trong Tinh Không pháp trận, một con đường dài bị khóa chặt.

Lâm Nhất tay vịn cầu thang đá, chăm chú nhìn phía trước, vẻ mặt nghiêm túc. Tiên Nô đứng một bên, lo sợ bất an, Tống Huyền Tử có chút không muốn, tiếp tục thở dài. Hai huynh đệ Thiên Lang là người thành thật, ngoan ngoãn ngồi ở trên đất trống phía sau, mở lớn hai mắt quan sát xung quanh.

Một lát sau, dự cảm không thể đoán trước càng lúc càng mãnh liệt, bỗng nhiên Lâm Nhất tiến lên một bước xoay người, nhìn Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô nói:

- Mặc dù tinh chu đi nhanh, nhưng không nhanh bằng tu sĩ Hợp Thể độn pháp, càng chạy không khỏi sự truy sát của Yêu Vương.

Tiên Nô không dám lên tiếng, ánh mắt mở to không nháy, chỉ còn chờ Lâm Nhất phân phó, Tống Huyền Tử như bệnh động kinh, a lên một tiếng, vẻ mặt mờ mịt.

Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhếch lên, quát về phía Tống Huyền Tử:

- Không bỏ được Mị Nương sao? Cứ giữ lại tính mạng trước đã, khi nào quay lại tìm nàng sau. Nếu không quả quyết, sao còn là đàn ông chứ?

Tống Huyền Tử như tỉnh mộng, sắc mặt hiện lên tia áy náy, thở dài một hơi, lập tức chuyển hướng Tinh Không trận pháp, vội nói:

- Ta chuyển qua hướng nào?

Lâm Nhất nói:

- Qua chỗ Tiên môn Huệ Thiên Tiên vực, có điều, bản đồ tinh chu có sai sót, cần phải khảo sát thêm.

Tống Huyền Tử nhẹ gật đầu:

- Không sao, tới gần Huệ Thiên thì ta chỉ đường, có điều...

Lời mới nói một nửa, gã nhịn không được buồn bã ủ rũ, quay lại đó cũng phí công, thở dài:

- Lại về Yêu vực, không thể tìm đường ra.

Trong nháy mắt, sau khi tinh chu trốn vào tinh không, Yêu vực liền biến mất trong cương phong loạn lưu cùng một mảnh tinh vân quỷ dị. Đúng như Tống Huyền Tử nói, về sau chỉ dựa vào tinh chu trở về Yêu vực cũng không dễ dàng rồi.

Lâm Nhất không yên lòng an ủi:

- Có tình ngàn năm sẽ được sớm ở bên nhau.

- Ta...lo lắng hai mẹ con nàng gặp an nguy.

Tống Huyền Tử nhìn Lâm Nhất nói.

Lâm Nhất chuyển hướng Tinh Không trận pháp, nói:

- Yên tâm, đừng nóng, vị cao nhân kia nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp.

Tống Huyền Tử khó có thể tin hỏi:

- Ngươi... không chỉ hiểu được tình yêu nam nữ, còn đối với tâm tư vị cao nhân nào đó cũng hiểu luôn.

Lúc này, gã từ trong sa sút khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn thoáng qua Lâm Nhất, khẽ lắc đầu. Trong lòng gã thầm nghĩ một người thân thuần dương sao có thể hiểu được tình yêu nam nữ? Lời này chẳng qua là an ủi gã mà thôi, tâm tư trong lòng người khác sao có thể ước đoán được chứ?

Lâm Nhất không rảnh cùng Tống Huyền Tử nghiên cứu thảo luận chuyện nữ nhi tình trường, trong lòng chỉ đang lo lắng nhóm Yêu Vương kia kịp thời đuổi tới. Giữa hắn cùng Hổ Đầu đều có thể phát giác được sự tồn tại của đối phương, không khó suy đoán, lúc này Hổ Đầu dẫn đầu làm đến gây khó dễ rồi. Đã từng là một tên Hổ ngây ngốc khờ dại, bây giờ nhân duyên đến trở thành Yêu Vương Chí Tôn. Sau khi y nhận được sự truyền thừa từ tổ tiên, tính tình đại biến là không thể tránh khỏi.

Có điều, nếu Hổ Đầu thật sự trở mặt, có thể nói y trở thành cường địch rất khó đối phó. Tên kia biết hết thẩy mọi chuyện của hắn, mà hắn đối với y thì lạ lẫm, cho dù trốn qua kiếp nạn này, về sau cũng sẽ có phiền phức không ngừng.

Đúng lúc trong lòng đang rối loạn, Tống Huyền Tử còn đang dây dưa vô vị với quá khứ, Lâm Nhất khoát ta nói:

- Ta không hiểu tình yêu nam nữ, càng không hiểu khả năng phỏng đoán tâm tư của con người, nhưng ta hiểu cái gì gọi là liếm độc tình, cùng cái gọi là tình mẫu tử, Mị Nương có thể chết nhưng tuyệt sẽ không để hài tử vô tội mất mạng.

Lâm Nhất không nói thêm, hắn không cần nhiều lời. Mị Nương là một cô gái cơ trí thông tuệ, cũng tuyệt không phải là người hành động theo cảm tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.