Lâm Nhất dẫn theo La Thu Nương tiếp tục tiến về phía trước, mất hai tháng để đuổi kịp nhóm Xuất Vân Tử. Khi hai người họ nghỉ ngơi, đối phương đã dưỡng đủ thể lực rồi lên đường trước. Sau đó, sau nửa tháng thì lại gặp lại.
Sau một tảng đá thấp nhỏ, chín người tụ lại tránh gió. Bên trong một hố nông cách mấy chục trượng, Lâm Nhất và La Thu Nương nằm co ro ở đó, tình hình rất bất kham.
Liên tục chạy một ngày một đêm, cho dù cho các cao nhân cũng cảm thấy tâm thần mỏi mệt. Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ tránh gió, đều thừa cơ thổ nạp điều tức, chỉ có Hoa Trần Tử tu vi yếu nhất trong đó là nhàn rỗi không có gì làm.
- Ồ! Tiểu tử đó để bảo vệ người khác chu toàn, lại cởi trần đi trong cương phong, chẳng lẽ là có dấu hiệu tâm thần rồi à? Sư tổ, hắn đang cậy mạnh sao...
Hoa Trần Tử có chút căm giận bất bình. Tùng Vân tán nhân ở bên cạnh mí mắt chẳng buồn mở, thờ ơ đáp:
- Đừng có nhiều chuyện! Không thấy chúng ta phải chen chúc ẩn thân ở đây à, hắn có một cái hố để nằm là tốt lắm rồi.
- Sư tổ, ta nhớ là lão nhân gia ngài có chút ưu ái tiểu tử đó mà, sao...
Hoa Trần Tử còn chưa nói hết, Tùng Vân tán nhân liền bực mình quát:
- Tiểu nha đầu ngươi không nghe khuyên bảo cứ muốn xông vào tiên cảnh, liên luỵ lão phu tự dưng hao tổn ba thành tu vi, ai còn rảnh mà bận tâm tới người khác.
Hoa Trần Tử tự biết đuối lý, vội vàng ngậm miệng không nói nữa. Song chỉ một lát sau, nàng ta vẫn không nhịn được nhìn về phía xa xa:
- Lâm Nhất, cái bộ dạng chổng mông của ngươi khó coi lắm.
Thấy đối phương bất vi sở động, nàng ta lại hướng về phía La Thu Nương mà mỉa mai:
- Nữ tử ngươi đúng là không có đạo lý, bản thân không có bản sự sao lại liên lụy tới người khác chứ.
- Ha ha! Tiểu tử đó có thể đi tới đây, thật sự khiến người ta có chút bất ngờ!
Xuất Vân Tử dưỡng đủ sức rồi, thần khí thoải mái đứng dậy. Hắn nhìn về phía xa xa, quay sang trêu:
- Tiểu nha đầu, nếu không phải có sư tổ của ngươi liều mạng già che chở cho ngươi, ngươi sao còn rảnh mà ngồi lải nhải...
Sau đó lại hăng hái cao giọng hô:
- Càng tới gần Tiên Vực, cương phong sẽ càng mãnh liệt! Xem ra không bao lâu nữa, chúng ta có thể xuyên qua Câu Trần tiên cảnh. Chư vị, đi thôi.
Thân hình mập mạp của hắn hơi lắc lư, Xuất Vân Tử linh hoạt biến mất trong cương phong. Sau đó những người còn lại đều động thân. Hoa Trần Tử chưa kịp lên tiếng gọi Lâm Nhất thì đã bị Tùng Vân tán nhân dẫn đi xa.
Đúng lúc này, bên trong hố đất ngoài mấy chục trượng, hai bóng người đột nhiên nhảy lên. Sau mấy lần lên xuống, Lâm Nhất và La Thu Nương đã song song trốn sau tảng đá.
- Ài! Thu Nương thật sự rất áy náy.
Lâm Nhất lấy ra hai khối linh thạch 'Bùm' một tiếng bóp nát, linh lực mạnh mẽ theo lòng bàn tay ùa vào trong cơ thể. Mà hắn lại vẫn chưa thôi, lập tức lại lấy ra hai khối linh thạch nữa, sau đó mới quay sang người bên cạnh.
Hơn hai tháng trôi qua, La Thu Nương đã đầu đầy tóc bạc, chỉ có gương mặt là vẫn như cũ. Thấy thần sắc áy náy của nàng ta, Lâm Nhất nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Cứ kệ người khác, việc chúng ta chúng ta làm!
Hắn bùm một tiếng, lại bóp nát linh thạch trong tay.
La Thu Nương yên lặng gật đầu, trong lòng hơi cảm thấy an ủi. Mà nhìn khói nhẹ điên cuồng ùa tới, nàng ta không nhịn được lại thầm thở dài. Cho dù có Lâm đạo hữu dắt đi đường nên tiết kiệm được không ít khí lực, nhưng chỉ sợ tu vi của mình vẫn khó có thể chịu đựng nổi cương phong.
Ba ngày sau, Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa mở mắt, nhẹ nhàng nắm chặt quyền đầu. Theo một tầng quang mang màu vàng nhạt lóe lên, trên cánh tay hắn có lân giáp màu đen hiện lên, lập tức lại ẩn đi không thấy đâu. Đây chính là dấu hiệu của Ma Long quyết trong Thăng Long quyết đã đại thành.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, hai mắt sáng rực. Trải qua sự tra tấn của cương phong lần này, không phải không có thu hoạch. Thăng Long quyết đã tiến một bước về phía trước, gân cốt cường kiện lại nằm ngoài tưởng tượng. Mà một tia khí cơ kỳ dị trong cơ thể đã dần dần trở nên rõ ràng.
- Không khuất phục trong nghịch cảnh, không ngã lòng trong khốn khó, có thu hoạch trong tôi luyện, chúc mừng Lâm đạo hữu....
Nghe tiếng, Lâm Nhất quay sáng bên cạnh. Trong khói nhẹ không ngừng xao động, tóc bạc váy màu của La Thu Nương có chút bắt mắt. Trong nụ cười của nàng ta đã có thêm mấy phần mệt mỏi và tùy ý. Nàng ta giống như một nữ tử trang phục lộng lẫy, muốn mang theo vẻ kiều diễm và quyến rũ cuối cùng mà đi xa.
Lâm Nhất nhướn mày, thầm nghĩ một lát rồi nói:
- Cảnh giới của La đạo hữu không tầm thường, nên có cơ duyên hoa thân mới đúng.
La Thu Nương cúi đầu khẽ thở dài, nói:
- Đạo hữu chắc hẳn là muốn ám chỉ mây câu trên Đăng Tiên môn!
Nàng ta hơi dừng lại, sau đó giương mắt nhìn về phía Lâm Nhất hỏi ngược lại:
- Đạo không thể nghe, đạo không thể thấy, đạo không thể nói, đạo lý dễ hiểu như vậy ai mà không hiểu chứ!
Lâm Nhất không đáp lại, mà có chút đăm chiêu gật đầu.
La Thu Nương lại nói:
- Đại đạo yếu nghĩa không khác mấy, giống như trắng sáng ngày mai chiếu khắp vạn dặm. Ai có thể lấy làm của riêng đâu! Ta mặc dù biết phương pháp mở tiên môn mà tổ tiên lưu lại, nhưng lại không có thể ngộ.
Đạo lý lớn ai cũng hiểu, mà người lo liệu tự nhiên, thực hành và tri thức hợp nhất thì lại có được mấy ai? Lâm Nhất trầm ngâm một thoáng, nói tiếp:
- Trong lòng sáng tỏ, cảnh giới tự thành!
- Chỉ là dăm ba câu nói, Lâm đạo hữu liền phá được huyền cơ ở đây.
La Thu Nương nhẹ giọng phụ họa một câu, dưới sự từ từ nói:
- Ta hôm nay mới biết chỗ sai lệch trong tu luyện, nhưng đã muộn rồi!
Nói xong, nàng ta đứng dậy, thoải mái cười nói:
- Tiên đạo nhiều sai lầm, tự có người đến sau! Việc gì phải tiếc nuối...
...
Tới Câu Trần tiên cảnh cả một năm, Lâm Nhất vẫn dẫn theo La Thu Nương đi trong gió! Nửa tháng liên tiếp không thấy chỗ tránh gió, hắn đành phải cắn răng chạy nhanh về phía trước.
Trước một gò đất nhỏ, chín người có ngồi có nằm, lặng lẽ chịu đựng cương phong mãnh liệt. Xuất Vân Tử thân hình to béo lúc này lai có chút thiệt thòi. hắn lăn qua lộn lại vẫn không tránh được nửa thân thể lộ ra ngoài.
- Tiền bối thủ đoạn cao cường, không ngại đào hố để ẩn thân! Ngài chịu khổ như vậy, kêu Trần Tử nhìn mà không đành lòng.
Xuất Vân Tử từ trong hố thò đầu ra, sau đó xoay người nằm ngửa. Cảm thấy thoải mái hơn một chút, hắn liếc xéo Hoa Trần Tử ở bên cạnh, trêu chọc:
- Tiểu nha đầu! Có bản lĩnh thì bảo sư tổ ngươi đào hố chôn ta đi, ta sẽ làm mai cho ngươi, tìm một gia đình tốt, thế nào.
Hoa Trần Tử thần sắc lúng túng, muốn phản bác lại không biết phải phản bác thế nào, đành phải nhăn mũi hừ một tiếng. Mỗi khi muốn tìm Xuất Vân Tử gây sự, cuối cùng lại vẫn là nàng ta chịu thiệt!
Xuất Vân Tử cười đắc ý, nói tiếp: