Vô Tiên

Chương 1647: Chương 1647: Vật gia truyền (2)




Bách Lý Xuyên Trước nay không thích nhiều chuyện, trước khi đi lại bất ngờ dong dài một hồi, hắn bảo Lâm Nhất hãy bảo trọng. Các cao nhân khác, bao gồm cả Xuất Vân Tử đều không quay đầu lại...

Trong hố đất đã trống không, khiến La Thu Nương trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Đối mặt với cương phong tàn sát bừa bãi không ngừng, nàng ta không khỏi ngỡ ngàng! Trong mắt các cao nhân kia, mình và Lâm đạo hữu chỉ là hai người chết mà thôi! Mà Tiên Vực vẫn không biết tung tích, con đường tiếp theo có thể vẫn phải đang rất xa.

La Thu Nương vươn tay vuốt mắt, lại dùng ngón tay vén tóc, trong ánh mắt hiện lên vẻ thần thờ! Không biết mùa vụ luân hồi, lại quên thu lạnh xuân ấm, rời xa hồng trần hỗn loạn, chỉ để siêng năng cầu đạo! Mà ngàn năm trôi qua, hồng nhan đã già, tiên đạo vẫn như ẩn như hiện!

Cư Bình Tử lúc đạo vẫn ký thác tâm nguyện chưa thành vào kiếp sau, mình thì thế nào? Nếu có kiếp sau, chỉ mong trải qua một đời phàm tục là đủ rồi! Như vậy có thể tận tình hầu hạ cha mẹ, cũng có thể mang mộng xuân dưới ánh trăng. Trăm năm như vậy tuy ngắn ngủi, nhưng không còn gì hối tiếc! Còn hơn ngàn năm gió lạnh mưa buốt, cô đơn dưới trăng.

La Thu Nương nhìn Lâm Nhất đang nhắm mắt tĩnh tọa, để mặc suy nghĩ dần dần bay xa.

Lại qua hai ngày, Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa tỉnh lại. Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, mảnh vụn linh thạch theo gió bay đi. Trước sau chỉ có năm ngày mà dùng hết bốn khối linh thạch thượng phẩm, có thể thấy được bản thân hấp thu nhiều thế nào. Mà tu vi của Đạo Anh sớm đã viên mãn, chỉ có Long Anh và Ma Anh vẫn cắn nuốt linh khí như đói khát, còn có tiên nguyên chi khí...

Lâm Nhất quanh sang bên cạnh, hơi ngẩn ra, La Thu Nương ngồi ngay ngắn mắt nhìn về xa xa, khóe môi mang theo nụ cười nhạt. Nàng ta tóc mai đã trắng, hơn nửa mái tóc phủ lên một tầng sương lạnh nồng đậm.

Như phát hiện ra, La Thu Nương chậm rãi quay đầu, vẫn mặt mày tươi cười, lại có lệ quang lấp lánh. Sau đó, nàng ta dùng tay lau đi, hai giọt nước mắt đã không còn. Nàng ta mang theo mấy phần ngượng ngùng nói:

- Lần này sau khi đi xa, cảnh giới càng suy yếu! Mà lần trước khóc, là lúc ta còn là tiểu nha đầu mười tuổi! Nháy mắt đã ngàn năm trôi qua, mới biết sự hồn nhiên như vậy là không dễ tìm.

Lâm Nhất do dự một lát, nói:

- La đạo hữu... Ngươi vì sao không nhân cơ hội thổ nạp...

Thần thái tiểu nữ nhi trên mặt La Thu Nương hiện lên trong chớp mắt rồi mất ngay, mang theo mấy phần tang thương nói:

- Ta dốc hết toàn lực cũng chỉ tìm lại được bảy tám phần tu vi! So với làm việc vô ích, không bằng nhân cơ hội nhớ lại những tháng năm đã qua, cũng có một phen tư vị.

Lâm Nhất thầm thở dài, không biết nói gì. Tu vi và sinh cơ bản thân bị hao tổn, cộng thêm liên tục bôn ba, La Thu Nương sớm đã không chịu nổi gánh nặng. Mà Tiên Vực vẫn không thấy tin tức, nữ tử này còn có thể chống đỡ được bao lâu?

- Ngày tháng không còn nhiều, ta khó tránh khỏi sẽ đi theo Cư Bình Tử đạo huynh...

La Thu Nương mỉm cười, thoải mái nói. Thấy nàng ta lời nói tinh thần đều sa sút, Lâm Nhất nhướn mày, nói:

- Ta sẽ đốc hết sức dẫn ngươi tiến về phía trước!

La Thu Nương yên lặng nhìn Lâm Nhất một hồi, hơi hạ thấp người nói:

- Chỉ là mở ra một cánh cửa mà đổi lấy sự liều mình báo đáp của ngươi, Thu Nương cảm phục không thôi.

- Một cánh cửa là đủ rồi!

Lâm Nhất trầm giọng nói, hắn chậm rãi đứng dậy vươn tay ra, là muốn dẫn La Thu Nương tiếp tục lên đường. Đối phương hơi do dự một chút rồi nói:

- Đừng ngại để Thu Nương nói hết lời rồi lên đường cũng không muộn.

Lâm Nhất tâm sinh khó hiểu, lại vẫn ngồi xuống. Nữ tử đó thần sắc trịnh trọng, trên tay có thêm hai thứ đồ. Đó là một khối ngọc bài phong cách cổ xưa và một ngọc giản cổ xưa.

- Tiền đồ chưa biết, để tránh có sơ xảy, ta phó thác hai vật gia truyền này cho Lâm đạo hữu....

La Thu Nương đưa vật trong tay ra, chỉ sợ đối phương không chịu, lại phân trần nói:

- Nếu chuyến này không có trở ngại, đạo hữu cứ trả lại ta là được, còn hơn là bị cương phong nhấn chìm!

Lâm Nhất tiếp nhận hai thứ đó, cầm trong tay ngắm nghía. Ngọc bài to bằng bàn tay, một mặt có văn sức cổ quái, mặt còn lại thì khắc hai chữ Thiên La; Bên trong ngọc giản không ngờ là. . . Hắn thần sắc kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. La Thu Nương giống như đã sớm đoán trước được điều này, nói tiếp:

- Tổ tiên của La gia ta đến từ Thiên La Tiên Vực ngoại vực, khi lâm chung lưu lại ngọc bài cũng dặn dò hậu nhân, ngày sau cầm vật này để tìm kiếm, tự có chỗ an thân.

Thấy Lâm Nhất vẫn thần sắc ngạc nhiên, La Thu Nương bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Đồ giản Tổ tiên lưu lại không phải là vật tầm thường, được đánh dấu đều là nhật nguyệt tinh thần, khiến người ta khó hiểu. Ngoài ra trong đó còn liệt kê rõ mười tám Tiên Vực, càng khó bề phân biệt. Về phần Thiên La Tiên Vực ở đâu thì chỉ có đích thân tới ngoại vực mới biết được! Chỉ có điều...

Lâm Nhất thầm thở dài, không khỏi nắm chặt hai vật trong tay. Lai lịch của Ngọc bài thì tạm thời không nói tới, chỉ cần một chiếc ngọc giản, đã khiến người ta không thể tưởng tượng rồi!

Đúng như lời La Thu Nương nói, vật tổ tiên La gia lưu lại tuyệt không tầm thường, chính là một đồ giản kỳ dị. Mà dư đồ này chính là...? Trong bất tri bất giác, tâm thần hắn chui vào trong ngọc giản. Trong phút chốc, tinh thần bao la ùa vào mặt.

- Chỉ có điều, không có thần thức cường đại, khó mà nhìn tường tận được đồ giản này...

La Thu Nương bỗng dừng lại, vội nói:

- Lâm đạo hữu, cẩn thận!!

Vào nháy mắt nàng ta lên tiếng nhắc nhở, Lâm Nhất Lâm Nhất mạnh mẽ thu hồi thần thức khỏi ngọc giản, vẫn kinh ngạc không thôi.

Tiên Vực vẫn chưa sụp đổ hết? Trong nhật nguyệt tinh thần còn có mười tám tiên vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.