Thật sự có thể nói là biến đổi bất ngờ!
Lâm Nhất từng ở trong di vật của Văn Đạo Tử có được một chiếc ngọc giản, chính là dư đồ của Câu Trần tiên cảnh. Chỉ vì không tìm được tung tích của tiên cảnh nên hắn sớm đã bỏ quên! Ai ngờ hôm nay, Câu Trần tiên cảnh lại hiện ra, khiến hắn kinh ngạc không thôi! Để bản thân mình bị nhốt trăm năm, cũng khuấy đảo phong vân Cửu Châu, chỉ là một tiên cảnh ngoài ý liệu! Mà Tiên Vực thì ở đâu?
Con đường đăng tiên này phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đi qua!
Có điều Câu Trần cũng là Tiên Vực khó tìm! Trong lời nói của La Thu Nương có ẩn ý, Câu Trần tiên cảnh chính là con đường tất phải đi qua nếu muốn thông tới Tiên Vực.
- Theo điển tịch trong tộc ghi chép, Câu Trần tiên cảnh gần như đã sụp đổ hết, lại câu thông với ngoại vực, cho nên mới có cương phong thế không thể đỡ. Mà Lâm đạo hữu đã bị vây khốn ở dưới đất trăm năm, chắc hẳn có phương pháp ứng đối...
Thấy Lâm Nhất không phủ nhận, La Thu Nương cười nhạt, quay sang Cư Bình Tử nói:
- Cư Bình Tử đạo huynh.
Cư Bình Tử gật đầu, vuốt râu thở dài:
- Bộ Dương Tử thân vẫn, cũng thành toàn cho hai người chúng ta....
Hắn lật tay tóm ra hai luồng hào quang, như mây như sa, nhẹ như không có gì, ném một cái trong đó cho La Thu Nương, tiếp theo lại phân trần:
- Miễn cưỡng luyện chế ra hai kiện tiêu y, chỉ mong có thể mang tới công dụng!
Sau đó, Cư Bình Tử bấm một thủ quyết, thứ trong lòng bàn tay biến mất không thấy đâu, trên người lại lờ mờ có thêm một tầng quang hoa lưu động. La Thu Nương cũng bắt chước theo, cũng mặc xong một kiện tiêu y.
- Lâm đạo hữu trước đây từng hỏi, 'Ba cửa hủy hết, sao có thể hợp nhất'…
Nói xong, La Thu Nương một chút bản thân một chút, lại nói tiếp:
- Ba cửa đều là cấm chế tạo thành, mặc dù bị hủy hoại nhưng căn cơ vẫn còn, bằng vào pháp quyết tổ tiên lưu lại, chắc có thể mở ra hư vô chi môn trong đó.
Nói xong, nàng ta thở hắt ra một hơi, thần sắc trầm tĩnh một cách khác thường.
Lâm Nhất và Cư Bình Tử đều im lặng, chỉ nhìn hành động của La Thu Nương. Chỉ thấy nàng ta hơi ngưng thần, sau đó hai tay múa lượn, theo đó từng đạo pháp quyết bay ra bốn phía. Mà nàng ta thì không quên nhẹ giọng nói:
- Chỗ chúng ta chính là chỗ chính giữa của ba cửa đá...
Một lúc sau, hai tay La Thu Nương dừng lại, ba đạo quang mang nhỏ bé yếu xuất hiện, chậm rãi tụ lại với nhau! Nàng ta miệng lẩm bẩm:
- ... Phi doanh hư, phi bản mạt, phi tụ tán, vô thủy chung, đạo vô danh, tiên vô môn, tẫn thường tại...
Còn chưa dứt lời, hai tay nữ tử này bấm ấn rồi đưa về phía trước. Ngay lập tức, trong sơn cốc yên lặng hiện lên một đạo lôi quang chói mắt, bức cho Lâm Nhất và Cư Bình Tử phải lui ra sau một bước.
Trong nháy mắt, quang mang to mấy trượng từ từ vươn ra, tiếp theo giống như bình phong dựng thẳng lên, giống như là vách tường, lại như thật như ảo. Theo một trận vặn vẹo qua đi, trong đó không ngờ xuất hiện một cánh cổng tò vò hư ảo khó lường, có quang hoa trắng sáng lưu chuyển kịch liệt không ngừng.
- Tổ tiên phù hộ! Tiên môn này mặc dù may mắn được mở ra, nhưng lại không quá mười hơi thở, sau đó thì vĩnh viễn không tồn tại nữa. Hai vị đạo hữu, đây là con đường không có lối quay về, xin tự quyết định chọn hay bỏ! Thu Nương đi được một bước.
Tình hình quỷ dị Trong sơn cốc khiến Lâm Nhất và Cư Bình Tử kinh ngạc không thôi. Con đường đăng tiên tất cả đều đến từ hư vô. Có cửa hay không có cửa? Chợt thấy La Thu Nương đã lăng không bay lên rồi biến mất trong quang mang giữa không trung, hai người không kịp nghĩ nhiều, theo sau nàng ta lao về phía cánh cửa hư ảo đó.
Trong khoảng khắc, bão táp nổi lên, từng trận hào quang lấp lánh, Lâm Nhất vội vàng tập trung thầm vận huyền công bảo vệ đầu đuôi, thân bất do kỷ bay vào sâu trong hư vô khó lường. Mà sau mấy hơi thở, theo cảnh vật trước mắt biến đổi, còn chưa thấy rõ tình hình xung quanh, hắn liền không chút do dự rời khỏi chỗ cũ trốn sau một tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn chung quanh, thần sắc hơi kinh ngạc.
Bầu trời mờ mịt, cao trăm trượng hay là cao nghìn trượng? Thần thức khó phân biệt rõ ràng. Bốn phía xa gần đan xen, toàn là những khối đá đen to nhỏ khác nhau, đều trụi lủi tới mức có chút quái dị. Bên trong đó là khói nhẹ múa lượn tàn sát bừa bãi không ngừng, cũng mang theo những tiếng rít như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người ta sởn gai ốc. Đây là Câu Trần tiên cảnh? Hay là bãi tha ma...
Ở trên chỗ cản gió của một tảng đá lớn khác, La Thu Nương và Cư Bình Tử đều hoảng sợ thất thố. Nơi này cương phong mãnh liệt tới mức bất ngờ, khiến người khó có thể hành động tự nhiên. Mà địa hình xung quanh rắc rối phức tạp, nên đi về đâu đây? Vị Lâm đạo hữu kia bị nhốt trăm năm ở đây, đó là khó khăn cỡ nào.
Tình hình không rõ ràng, Lâm Nhất cũng dần dần định thần lại. Khác với huyệt động bị nhốt trăm năm lúc trước, trong cương phong nơi đây lại có tiên nguyên chi khí rất đậm. Nếu lời nói của La Thu Nương không sai, nơi này nhất định là Câu Trần tiên cảnh không nghi ngờ gì nữa!
Thấy La Thu Nương và Cư Bình Tử nhìn tới, thân hình Lâm Nhất khẽ động lướt tới. Tụ tập với nhau, hai người đó không nén được quan sát đạo bào không sợ cương phong trên người hắn.
Tảng đá lớn đen xì này to chừng hơn trượng, vừa đủ che được cho ba người! Để cẩn thận, Lâm Nhất vẫn ngồi xuống dưới đất, nói:
- Trong vân bào này của ta có giao tiêu, mặc dù không sợ cương phong, nhưng lại khó mà chịu được lâu.
Đối phương giật mình, lập tức đều lo lắng cho bản thân. Cư Bình Tử cúi người, nói:
- Nơi này khó phân biệt đông tây nam bắc, cất bước khó khăn, phải làm thế nào đây?
Mặt La Thu Nương cũng đầy vẻ lo lắng, nói:
- Độ mạnh của cương phong không ngoài sở liệu, nếu đi loạn mà nhầm đường lạc lối, chỉ sợ tình hình của chúng ta sẽ không ổn!
Nghe hết lời của hai người, Lâm Nhất không quên vận chuyển thần thức và nhìn về phía nhìn về phía xa xa. Những tảng đá to nhỏ khác nhau giống như là những mộ phần vậy, lộ ra vẻ quỷ dị và khó lường; mà khói nhẹ không chỗ không có lại không ngừng gào thét, càng khiến người ta tâm phiền ý loạn. Có điều, đường đi đã không thấy, nhưng huyệt động đi thông tới nơi đây lại không có.
- La đạo hữu! Tổ tiên nhà ngươi đã để lại đường tắt này cho hậu nhân của La gia, vậy có đề cập tới tình hình cụ thể không?
Lâm Nhất hỏi.
Tình thế bức bách, ba người đứng rất gần nhau, đã không còn cố kỵ gì. Thấy Lâm Nhất hỏi vậy, La Thu Nương mang theo vẻ mặt chua chát nói:
- Tổ tiên di huấn, chưa thành Nguyên Thần thì không được mở tiên môn cố xông vào tiên cảnh. Vì vậy không lưu lại dư đồ...
Nàng ta bất đắc dĩ thở dài, lại nói tiếp:
- Kết cục của liều mạng mong may mắn, chính là đường tắt sẽ biến thành tuyệt cảnh! Mà chúng ta thì đã không còn đường lui nữa rồi.