Vốn tưởng rằng La Thu Nương chắc là có chuẩn bị mà đến, lại không ngờ nàng ta bị hao tổn tu vi, chỉ dựa vào một kiện tiêu y hộ thể lại lao vào con đường hoàn toàn không có đường lui. Thế này đâu phải là đăng tiên, rõ ràng chính là đang liều mạng mà!
Khi Lâm Nhất đang suy nghĩ, Cư Bình Tử nói:
- Tổ tiên La gia có viết, không qua Câu Trần, khó tìm Tiên Vực. Chúng ta đừng ngại ngược gió mà đi, chỉ cần xuyên qua được tiên cảnh, có lẽ có thể tìm tới Tiên Vực.
Lời của Cư Bình Tử cũng có đạo lý! Chỗ đến của cương phong chắc hẳn chính là Tiên Vực! Lâm Nhất cũng công nhận điều này, đang muốn nói lại thôi thì đối phương lại lúng túng nói:
- Chỉ có điều, cương phong nơi đây lượn vòng không ngừng, thật sự khó phân biệt rõ chỗ đến.
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không có lòng giấu diếm. Hắn lấy ra một chiếc ngọc giản, phân trần:
- Trên tay ta vừa hay chính là dư đồ của Câu Trần tiên cảnh, đã mang theo người hơn ba trăm năm rồi, không ngờ lại mang tới tác dụng.
Hắn xua tay với hai người đang kinh ngạc không thôi, ý bảo đối phương đừng suy đoán và kinh hỉ, sau đó mới nói tiếp:
- Lời của Cư Bình Tử đạo hữu không sai, chúng ta chỉ có ngược gió mà đi, mới có tìm tới Tiên Vực. Mà cái ta lo lắng lại không phải vậy.
Nói tới đây, Lâm Nhất đột nhiên đứng lên, không ngờ lại nhảy lên tảng đá đang ẩn thân, tiếp theo liền bay lên trời. Trong giây lát, hắn đã bay cao hơn trăm trượng, thế đi bỗng nhiên khựng lại, khó mà đi thêm được nửa thước. Khi hắn đang khó mà đứng vững, không ngờ lại ngã cắm đầu xuống, giống như một chiếc lá úa trong cuồng phong, sau đó thì rầm một tiếng, không nén được mà lăn lộn quay cuồng, chật vật không chịu nổi...
Thấy vậy, Cư Bình Tử và La Thu Nương ngạc nhiên khó hiểu. Khi hai người còn đang không hiểu gì, Lâm Nhất đã chạy nhanh tới, bùm một tiếng ngồi xuống cạnh tảng đá, hồn nhiên vô sự bình thường thoải mái.
- Lâm đạo hữu! Ngươi vừa rồi có tra được gì không?
Sau một thoáng kinh ngạc, Cư Bình Tửđã đoán được dụng ý của Lâm Nhất. Mà La Thu Nương thì nói với vẻ khó có thể tin nổi”
- Cương phong này nhanh mạnh khó cản, đi đường đã gian nan lắm rồi. Mà Lâm đạo hữu lại vẫn tiến thoái tự nhiên, thật sự khiến người ta phải kinh thán.
Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, nhếch miệng nói:
- Ta bị nhốt dưới lòng đất trăm năm, cương phong gặp phải so với hiện tại thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn. Mà vừa rồi cậy mạnh vẫn không ngã chết, đã là vạn hạnh...
Thấy bộ dạng thờ ơ của hắn, La Thu Nương ngược lại cảm thấy an tâm hơn nhiều, cũng lộ ra nụ cười yếu ớt.
- Ta đã tra rõ hướng đi rồi.
Lâm Nhất dùng thần thức lưu lại thác ấn trong dư đồ rồi đưa cho Cư Bình Tử, nói tiếp:
- Có đá lớn để ẩn thân và nghỉ tạm, đi đường cũng không khó! Mà ngoài vạn dặm... Hai vị hay là tự nhìn đi!
Nói tới một nửa, Lâm Nhất liền không muốn nói tiếp. Câu Trần tiên cảnh! Chỉ có tên Câu Trần chứ đó có tiên cảnh thật sự! Con đường tiếp theo thật sự là không dễ đi!
Sau một thoáng, Cư Bình Tửđưa đồ giản cho La Thu Nương ở bên cạnh, cau mày nói:
- So với Hậu Thổ tiên cảnh, Câu Trần tiên cảnh hẹp nhỏ hơn nhiều, nhưng lại vẫn có phương viên trăm vạn dặm. Theo ghi chép của Lâm đạo hữu, ngoài vạn dặm ngược gió mà đi là một hoang nguyên rộng lớn. Mà nếu không tìm được chỗ ẩn thân, chỉ sợ ngươi và ta sẽ dữ nhiều lành ít trong cương phong!
La Thu Nương vội vàng nhìn khắp dư đồ, ngạc nhiên nói:
- Tiên cảnh này sao hoang vắng thế? Không có cung điện, không có linh dược, không có dị thú, càng không có thiên tài địa bảo, chỉ có...
Lâm Nhất cười cười từ chối cho ý kiến, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Còn có thể có gì nữa? Cương phong mãnh liệt như vậy, đá mà không có gốc còn bị lật bay!
Cư Bình Tử vuốt râu thở dài, mang theo mấy phần buồn bã nói:
- Nơi này chẳng có gì cả, chỉ có cương phong giết người trong vô hình! Mà ba người chúng ta trừ ngược gió mà đi ra thì không còn con đường nào khác.
Thấy hai người thần sắc chán nản, Lâm Nhất trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Chúng ta đều vì tu vi có hạn mà chuyến này cát hung khó liệu! Nếu ở lại đây, có lẽ có chuyển cơ khác.
Cư Bình Tử và La Thu Nương nhìn nhau im lặng, sau đó, hắn quay sang nhìn Lâm Nhất nói:
- Thực không dám giấu, ta chỉ còn lại không tới mười năm thọ nguyên! Ngươi nói ta ngồi chết hay là đứng chết.
Lâm Nhất không nói gì, chỉ thầm thở dài. Cũng là chết, thế này thế kia có gì khác nhau đâu. Phàm nhân chú ý thọ chung chính tẩm, con cháu khóc thương; mà tu sĩ đơn độc trơ trọi, khi bước chân mệt nhoài thì chỉ có kết cục thây nằm ven đường.
La Thu Nương thì cười tự giễu, nói:
- Tình hình của ta đỡ hơn một chút, vẫn còn lại mấy chục năm quang âm!
Có lẽ là buông bỏ được tâm sự, Cư Bình Tử thoải mái cười nói:
- Ha ha! Không ngại! Chỉ cần đến được Tiên Vực thì tất cả không phải lo!
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, thoả thuê mãn nguyện nói:
- Ta liều mạng hao hết mười năm cuối cùng, không tin không qua được Câu Trần tiên cảnh dài trăm vạn dặm này! Lâm đạo hữu, có dám đồng hành không?
La Thu Nương đứng dậy theo hắn, kiên quyết nói:
- Chuyến này chỉ có tiến không lùi!
Lâm Nhất tiếp nhận ngọc giản La Thu Nương đưa tới, lặng lẽ quan sát hai người. Sau đó, hắn nhảy lên nhìn về phía xa, trầm giọng nói:
- Chuyến này, chỉ có tiến không lùi.