Vô Tiên

Chương 1640: Chương 1640: Ngược gió mà đi (1)




Sắc trời mờ mịt, khói nhẹ tàn sát bừa bãi, tiếng gió gào thét, giữa những tảng đá lớn như nấm mồ, ba đạo nhân ảnh nối đuôi nhau mà đi.

Một ngày sau, Lâm Nhất một mình đứng ở chỗ cản gió nghỉ tạm. Khi một canh giờ trôi qua, Cư Bình Tử và La Thu Nương lúc này mới chật vật đi tới gần, ai nấy vội vàng lấy ra linh thạch để phục hồi thể lực.

- Mất hơn mười canh giờ, chỉ mới đi được hơn mười dặm! Ha ha! Cứ thế này, chẳng phải là dùng hết cuối đời à.

Sau khi Cư Bình Tử cảm khái, lại không khỏi hâm mộ nói:

- Tu vi của Lâm đạo hữu vẫn mạnh hơn một bậc! Khí định thần nhàn thế này, thật sự khiến người ta tự thấy không bằng!

La Thu Nương ở bên cạnh thở gấp một lúc, mang theo mấy phần vui mừng nói:

- Để Lâm đạo hữu chờ lâu!

Nếu Lâm Nhất muốn đi một mình, sớm đã đi xa rồi! Hắn nhìn hai người đang vô cùng mỏi mệt, cười bảo:

- Hai vị không cần phải quá khiêm tốn! Năm đó ta ở trong cương phong, một ngày đi không được quá mấy chục tượng!

Lúc hấp thu linh thạc, cũng tranh thủ bắt chuyện vài câu. Cư Bình Tử nói:

- Nghe nói Lâm đạo hữu từ Hậu Thổ tiên cảnh tới thẳng Đăng Tiên cốc, chắc hẳn giữa đường cũng gặp nhiều gian nan!

Nơi này cương phong nhìn thì nhanh mạnh, nhưng lại không bằng một hai thành trong huyệt động dưới lòng đất năm đó. Không chỉ như vậy, mọi nơi đều có thể thấy được đá để tránh gió, hoàn cảnh hai bên thật sự khác nhau quá xa! Lâm Nhất nghĩ nghĩ, nói:

- Đều là cương phong lấy mạng người, hơi có sai lầm chút thôi chính là kết cục thân tử đạo tiêu, không nên lơ là!

Hắn lại nói:

- Hai vị cứ thả nghỉ tạm, đường đi còn xa.

Cư Bình Tử và La Thu Nương đều cầm linh thạch thổ nạp điều tức, Lâm Nhất thì cầm đồ giản đó trở nên trầm tư. Không biết năm đó Văn Đạo Tử từ đâu có được dư đồ, trong đó chỉ là khái quát tình hình chung của tiên cảnh chứ không có đánh dấu tường tận. Mà đích thân tới thực địa, muốn từ bên trong tìm ra hướng đi tới Tiên Vực, trừ ngược gió mà đi ra thì thật sự không còn phương pháp nào khác. Mà xung quanh không thấy huyệt động dưới lòng đất từng đi qua, xem ra đám người Xuất Vân Tử là đi con đường khác rồi!

Nhìn hai đồng bạn bên cạnh, Lâm Nhất không khỏi thầm lắc đầu. Nếu không có tranh chấp lợi và hại, giữa người với người cũng không khó ở chung! Đúng như lời Cư Bình Tử lúc trước để xóa bỏ khoảng cách, lòng hướng đạo giữa hai bên không có gì bất đồng! Người trong phàm tục cũng vậy mà tu sĩ cũng vậy.

Có điều, trước mắt nhất thời không lo an nguy, nhưng ngoài vạn dặm thì sao? Thiếu đá đen để tránh gió, tiền đồ tràn ngập nguy cơ!

Lâm Nhất qua cương phong đang tàn sát bừa bãi nhìn về phía xa xa, cũng âm thầm thúc dục linh lực để gia trì vân bào. Sau đó, khó miệng hắn hơi nhếch lên. Từ sau trăm năm giãy dụa dưới lòng đất, trong cơ thể sớm đã không còn một tia kỳ dị khí cơ đó nữa. Nhưng sau một ngày đi trong Câu Trần tiên cảnh, nó lại như ẩn như hiện, mà Long Anh và Ma Anh thì đang vội vàng thổ nạp tiên nguyên chi khí ở xung quanh.

Sau một ngày nghỉ ngơi, ba người tiếp tục tiến về phía trước. Cứ như vậy, trải qua hai tháng, một đường dài mấy trăm dặm, đồi cao hơn mười trượng xuất hiện ở phía trước.

Đi đến đây, cương phong hình như đã yếu đi nhiều, mà Cư Bình Tử và La Thu Nương đã mệt mỏi không chịu nổi đều thần sắc trầm trọng. Hai người bọn họ đi tới bên cạnh Lâm Nhất chờ đã lâu, không nói câu nào, vội vàng ngồi xuống nghỉ tạm. Mà người trước thì lưng dựa đồi, vẫn ngẩng đầu nhìn lên, cũng im lặng không nói gì.

Trên đòi cao hơn mười trượng đó, khói nhẹ đã đặc hơn, giống như thác nước chảy xiết, tiếng gió như khóc như gào, giống như thiên quân vạn mã hò hét mà đến, khiến người ta tim đập mạnh! Ba người ở đây tránh gió, giống như bị chốn thiên địa hoang vắng mà tĩnh mịch này vứt bỏ, mặc cho tự sinh tự diệt.

Lại qua hai ngày, Cư Bình Tử và La Thu Nương mới khôi phục mấy phần bình thường, liền vội vã đứng dậy. Mà Lâm Nhất lại thong dong điềm tĩnh ngồi đó, còn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía hai người.

Hơn hai tháng, một nhóm ba người đi xa ngàn dặm, cũng để lại 'Bãi tha ma ' đầy đá đen đó lại phía sau. Mà lướt qua đồi núi trước mắt, chính là hoang nguyên mênh mông vô bờ. Cương phong tàn sát bừa bãi lại không có chỗ che chắn, hung hiểm không cần nghĩ cũng biết. Đối với điều này, bản thân Lâm Nhất còn thấy mà sợ, càng đừng nói tới La Thu Nương Cư Bình Tử và La Thu Nương tu vi bị hao tổn hơn nữa thể lực còn không tốt.

Nhìn nhau im lặng một lát, Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, mang theo mấy phần cẩn thận bước lên đồi. Cư Bình Tử và La Thu Nương tay bấm pháp quyết, tiêu y trên người lập tức hiện lên một tầng hào quang, Hai người xốc lại tinh thần, sau đó đội gió đi lên trên.

Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất đứng trên đồi. Một thoáng sau, cương phong như sóng nước dâng trào ập tới, bức hắn ngã ngửa người về phía sau, lập tức hai chân cắm xuống đất rồi ngồi xuống, không quên nhìn về phía trước, trong mắt Huyễn Đồng lấp lánh. Trăm dặm, ngàn dặm, hay là vạn dặm? Đại địa đại địa màu đen vô biên vô hạn, khói nhẹ trùng điệp như sóng to gió lớn thổi quét, giống như một con giao long đang chạy trên man hoang, chỉ đợi cắn nuốt thiên địa vạn vật, thế không thể đỡ.

- Ối!

Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Lâm Nhất lật tay vung tay áo ra, đỡ lấy La Thu Nương đang lảo đảo ngã ra sau, lập tức không quay đầu lại nói ngay:

- Đường này hung hiểm khó lường, hai vị đừng ngại châm chước một phen!

May mà có phòng bị, Cư Bình Tử lúc này mới tránh được một phen sợ hãi. Hắn và La Thu Nương đều rón rén cúi người xuống, lại quan sát xung quanh một chút rồi nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.