Vô Tiên

Chương 1641: Chương 1641: Ngược gió mà đi (2)




- Một bên đồi này so le có thứ tự, chắc từng là thành quách. Mà đá đen này chắc là di tích của cung điện. Một tòa Tiên Vực đại thành, liền cứ vậy bị hủy hoại hầu như không còn, đáng tiếc!

Sau khi cảm khái mấy câu, hắn lại nhìn về phía trước, con ngươi không khỏi co rút lại. Sau đó, hắn minh bạch Lâm Nhất đang nhắc nhở với thiện ý, lại không cần nghĩ ngợi từ chối ngay, cố gắng trấn định nói:

- Nếu chỉ có tiến chứ không có lùi, Lâm đạo hữu không cần phải nhiều lời.

La Thu Nương vẫn kinh hồn bất định, thất thanh nói:

- Độ mạnh của cương phong này so với lúc đến không chỉ gấp mười lần.

Lâm Nhất quay đầu lại, nói:

- Độ mạnh của cương phong còn hơn mũi nhọn cạo xương cắt vàng! Chuyến này, chỉ có tiến không có lùi! Chuyến này là cửu tử nhất sinh!

Thấy hai người thần sắc quyết tuyệt, hắn nhíu mày, nhìn về phía trước rồi nói:

- Nếu không có chỗ ẩn thân tránh gió, ba người chúng ta kết cục khó lường! Mà hoang nguyên hoang nguyên không có chỗ che chắn, chỉ có tìm chỗ trũng mà hành tẩu, mong tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cư Bình Tử kiến thức uyên bác, lời hắn nói không phải là giả. Một tòa Tiên Vực đại thành, cứ như vậy bị gió thổi không còn! Những đá đen không sợ cương phong này cũng tương tự như “ly thạch”, vô cùng cứng rắn, chắc là vật đặc hữu của tiên cảnh. Mà lời nói của La Thu Nương cũng đúng, cương phong nơi này so với cương phong Lâm Nhất gặp phải trong huyệt động còn mãnh liệt hơn nhiều. Có điều, hai người bọn họ chỉ bằng vào tu vi không trọn vẹn cùng một kiện tiêu y bạc nhược, muốn xuyên qua hoang nguyên sinh tử này là rất khó!

- Thiên đạo vô thường, sinh tử lại há có thể tận ý người! Phiền Lâm đạo hữu đi trước mở đường, hai người chúng ta chỉ nghe lệnh ngươi!

Cư Bình Tử râu dài tung bay, thần sắc nghiêm nghị, cả người lộ ra khí thế thẳng tiến không lùi. La Thu Nương nàng ngực phập phồng, cũng gật đầu phụ họa.

Thiên đạo vô thường, luôn có đình trệ và trắc trở, cho nên mới có âm dương luân chuyển và vạn vật bất tức! Mà tự hỏi tự hỏi dừng bước, làm sao phải giả danh thiện ý mà khiến người khác khốn đốn không tiến! Lâm Nhất nhướn mày, nói:

- Tiền đồ chưa rõ, cẩn thận một chút vẫn cho thỏa đáng hơn!

Hắn thúc giục linh lực vào vân bào rồi lao xuống núi. Hai người phía sau không do dự, theo hắn nhảy vào trong cương phong.

Có điều đi được mấy chục trượng, Lâm Nhất bất đắc dĩ xoay người lại nhìn. Cư Bình Tử và La Thu Nương đi lại rất gian nan, khác một trời một vực với vẻ thoải mái trước đây. Không chỉ như vậy, linh lực của hai người này giống như nước trút hết vào trong tiêu y hộ thể, chỉ sợ là không bao lâu nữa sẽ song song hao hết tu vi. Mà đặt mình trong trong cương phong hung hiểm, muốn bảo vệ nhau là rất khó, chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.

Hai người đó căn bản lại không có ý quay lại, Lâm Nhất tiếp tục lao về phía trước. Từng rèn luyện trong cương phong hơn trăm năm, lại thêm một thân tu vi đã hơn xưa, hắn lúc này sải bước chẳng khác gì là đang chạy. Trong nháy mắt hắn đã biến mất trong khói nhẹ.

Cư Bình Tử cắn răng cất bước, không dám có nửa phần buông lỏng. Khi phát giác thì đã không thấy bóng dáng của Lâm Nhất đâu rồi, hắn không khỏi quay sang La Thu Nương ở bên cạnh, ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và mất mát! Hai người này nhiều năm bế quan tu luyện, không biết nhiều về những chuyện phát sinh ở Cửu Châu. Mà tu vi cao cường của người nào đó vẫn nằm ngoài ý liệu! Hiện giờ đối phương một mình rời đi cũng là việc trong lẽ thường.

Cứ như vậy gắng gượng nửa ngày, hai người mới miễn cưỡng đi được ba bốn dặm, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà. Mà khói nhẹ khuấy động, cương phong không ngừng, chung quanh là một mảng mờ mịt, khiến người ta sợ hãi không biết hướng đi!

La Thu Nương lảo đảo sắp ngã, thần sắc lo lắng. Linh lực gần như khô cạn, tiêu y hộ thể không chịu nổi sự tra tấn của cương phong, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ xương cốt cũng không còn. Mà gần đó vẫn không thấy chỗ tránh gió, muốn quay lại cũng không còn kịp rồi! Đây chính là kết cục của vi phạm di huấn tổ tiên.

Cư Bình Tử cách hai trượng vẫn không chừng lắc lư trong cuồng phong. Càng tiến về phía trước, bước chân càng gian nan. Hắn sau khi cố gắng bước ra được một bước thì không thể không ngừng lại, vẻ mặt chua chát. Vừa phải gia trì tiêu y dùng để hộ thể, vừa phải nỗ lực tiến về phía trước, tu vi không còn lại mấy thật sự là khó chu toàn cho cả hai. Vốn định dùng mười năm để vượt qua Câu Trần tiên cảnh, nhưng không ngờ dùng hết cuối đời chỉ đi được xa ngàn dặm.

Đúng lúc này, một bóng người màu xám đột nhiên xuất hiện, cũng thuận gió bay tới gần. Thấy thế, hai người đang tâm sinh tuyệt vọng đều ngẩn ra. Lâm Nhất đã đi xa rồi vì sao lại quay về?

- Đi theo ta.

Lâm Nhất đi rồi còn quay lại tới gần hai người, không phân trần gì tế ra Long tiên trên cổ tay. Lại không ngờ ánh sáng bạc léo lên, pháp bảo luyện chế từ gân giao biến mất trong khói nhẹ.

- Pháp bảo ngoài giao tiêu khó mà chịu được cương phong!

Đã đoán ra dụng ý của Lâm Nhất, La Thu Nươngvội vàng truyền âm nhắc nhở. Cư Bình Tử khẩn cấp hỏi:

- Lâm đạo hữu, phía trước có chỗ tránh gió không?

Dưới tình thế cấp bách, cũng quên mất cái này! Lâm Nhất không rảnh để tiếc rẻ Long tiên, tiến lên mỗi tay tóm một người chạy đo. Đối phương hiểu ý, để mặt hắn dẫn theo.

Sau thời gian một nén nhang, Lâm Nhất đang chạy như điên đột nhiên ngừng thế đi, bỏ hai người trong tay xuống, bùm một cái ngã xuống đất, liên tục thở hổn hển. Một phen dày vò này, hắn đã kệt sức.

Sau khi Cư Bình Tử và La Thu Nương rơi xuống đất, vốn định ngồi dậy thì lập tức thấy rõ tình hình trước mắt, vội vàng cúi người xuống. Đây là một gò đất thấp bé, chính là một hố đất nông, miễn cưỡng có thể thể cản được bảy tám phần gió thổi, lại khó có thể duỗi thẳng người, đành phải cứ chật vật như vậy nằm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.