Vô Tiên

Chương 1990: Chương 1990: Chẳng lẽ không phải không có nguyên nhân (1)




...

Tử Vi Tiên Cảnh sẽ mở ra vào hai mươi năm sau. Dư Hằng Tử chuyển lời xong lại nấn ná hai ngày mới đi!

Hai mươi năm cũng đủ cho một đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót lớn lên thành một nam tử cường tráng. Nhưng thời gian này nhìn như dài dằng dặc, đối với tu sĩ lại quá mức ngắn ngủi. Chỉ sợ vừa nhập định, hoặc là vừa ngủ, thời gian đó đã vội vàng lướt qua bên cạnh!

Khi Lâm Nhất đang ngồi im trong đỉnh núi cô lẻ đâm thẳng vào trong mây chợt mở mắt ra, cách hắn cùng Dư Hằng Tử bàn bạc chỉ còn lại có hai năm. Bất tri bất giác, hắn đã đi tới Hành Thiên trước sau hai trăm bảy mươi năm. Mình bao nhiêu tuổi? Gần bảy trăm tuổi...

Lâm Nhất đưa tay sờ lên gương mặt mình, giống như muốn sờ lên vết sương gió của năm tháng. Trên gương mặt hờ hững của hắn lại hiện ra vài phần giễu cợt. Tướng mạo như trước, mình vẫn là dáng vẻ hai mươi tuổi. Có thể lẽ vòng tuổi kèm theo tang thương từ lâu đã chìm vào trong lòng, sâu đến mức làm cho không người nào có thể chạm đến!

Lại vào lúc này, có người không phục không cam lòng lớn tiếng hét lên:

- Lâm huynh đệ! Mọi việc trong môn đều có tin tức, vì sao không dẫn theo ta đi tới Tử Vi Tiên Cảnh? Ngươi vì lợi ích của cá nhân mình, ngang ngược kiêu ngạo bá đạo, hừ...

Lâm Nhất đứng dậy, vung tay áo xua tan những đám mây mù mờ ảo xung quanh ra, lập tức bước vào không trung, chậm rãi từ đỉnh núi hạ xuống. Trong giây lát, hắn đã đến trước cửa động phủ của bản thân. Xuất Vân Tử cùng Tiên Nô đang đợi, một người dáng vẻ thướt tha như trước, người mập mạp lại dường như... Càng thêm uy vũ!

- Nhìn cái gì vậy? Không nhận ra sao...

Xuất Vân Tử với khí thế rất hung dữ, lại đang tránh né ánh mắt của Lâm Nhất. Cơ thể hắn vốn mập mạp, tự nhiên lại to thêm một vòng. Trên gương mặt căng mịn của hắn còn có thêm một phần dữ tợn, rất dọa người.

Thấy vẻ mặt Lâm Nhất vẫn nghiền ngẫm, Xuất Vân Tử lập tức giận không chỗ phát tiết. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt tức giận nói:

- Ngươi cùng vị tiền bối kia cùng lừa gạt ta, khổ luyện hơn trăm năm chỉ đổi lấy toàn thân thịt béo...

Nó không cam lòng, lại quay sang bên cạnh vung vẩy hai cánh tay nói:

- Tiên Nô muội tử tận mắt nhìn thấy đấy! Dáng vẻ của ta mặc dù vốn không được gọi là ngọc thụ lâm phong, nhưng tuyệt đối không phải là bộ dạng bây giờ. Sư phụ ngươi lừa đảo hãm hại không chuyện ác nào không làm, ngươi phải giúp ta hung hăng phỉ nhổ hắn...

Tiên Nô cúi đầu mím môi, lặng lẽ tránh ra vài bước. Sư phụ từng có căn dặn, phải một mình đi tới Tử Vi Tiên Cảnh. Sau khi Xuất Vân Tử biết được lại cảm thấy mất mát, lúc này mới ầm ĩ lên...

Không có người hát đệm, khí thế của Xuất Vân Tử vẫn không giảm. Hắn còn muốn phát tiết vài câu, vẻ mặt bỗng nhiên thoáng biến đổi. Một đường kiếm quang mang theo tiếng gió rít tấn công bất ngờ tới, chớp mắt đã đến trước người. Khoảng cách gần như vậy, hắn căn bản không kịp phản ứng, bất đắc dĩ vung quyền đánh mạnh, không quên quát to:

- Quân tử dùng miệng không động thủ...

- Keng...

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, kiếm quang đột kích cuối cùng lại bị Xuất Vân Tử một quyền đập bay. Hắn vốn định quay đầu bỏ chạy, bỗng nhiên phát hiện mình hoàn toàn không có tổn hại nào, không khỏi sững sờ đứng tại chỗ. Lại “Leng keng” một tiếng, một thanh phi kiếm đánh vào trên vách núi đá cách đó hơn mười ngoài trượng và rơi xuống. Đó là một món pháp bảo tầm thường, chưa hề chế luyện nên uy lực bình thường.

Xuất Vân Tử quan sát nắm đấm của mình, ngạc nhiên nói:

- Ơ? Ta chỉ biết gân cốt to khỏe hơn rất nhiều, nhưng không ngờ còn có tác dụng như vậy, ha ha...

Còn chưa nói dứt lời, hắn đã đổi giận thành vui.

Lâm Nhất vung tay áo thu hồi phi kiếm rơi xuống, hừ một tiếng, nói:

- Lấy kiến thức của ngươi đã sớm biết tác dụng luyện thể của Thượng Long Quyết. Chỉ cần có chút tiểu thành, gân cốt có thể chắc hơn đá vàng.

Hắn quan sát thắt lưng mập mạp của Xuất Vân Tử, lại nói:

- Có mất lại có được, ngươi cần gì phải oán giận...

Xuất Vân Tử khổ luyện trăm năm, còn thật sự luyện Thượng Long Quyết tầng thứ nhất tới cảnh tới tiểu thành. Người này mặc dù tướng mạo dọa người nhưng tâm trí lại không vậy!

Xuất Vân Tử cười ha ha sun g sướng, bỗng nhiên hai mắt chớp chớp, thu hồi vẻ tươi cười nghi ngờ hỏi:

- Không đúng! Vì sao không thấy ngươi béo phì?

- Này...

Lâm Nhất giơ tay lên gãi cằm, cân nhắc dùng từ. Rồng quát tháo cửu tiêu, đều mạnh mẽ dũng mãnh, vẫn chưa nghe nói qua mập rồng ở trên trời? Thấy Xuất Vân Tử không buông tha, hắn dứt khoát nói thẳng:

- Cửu Long Quyết là công pháp Long tộc viễn cổ, không phải người nào cũng có thể tu luyện. Có thể cơ duyên của ngươi không đủ, hay là những nguyên do gì khác, nếu không thích có thể dừng!

Xuất Vân Tử nghe được bốn chữ công pháp viễn cổ thì ánh mắt lập tức sáng lên, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển rồi vội vàng tươi cười nói:

- Cho dù không tu luyện nữa cũng có thể tham khảo phỏng đoán! Lâm huynh đệ ngại gì lại truyền một tầng khẩu quyết, để cho ta mở rộng kiến thức xưa nay!

Lão Long tạm thời nảy lòng tham, lại muốn mình tới thu dọn. Lâm Nhất do dự một lát, vẫn giơ tay ném một miếng ngọc giản, không quên dặn dò:

- Luyện thể dùng để cho cơ thể khỏe mạnh, không được truyền ra ngoài, càng không được rêu rao...

Xuất Vân Tử không rảnh suy nghĩ nhiều tới lo lắng của Lâm Nhất, một tay nhận lấy ngọc giản liền thu vào, mừng rỡ nói:

- Ha ha! Ngươi thật đúng là huynh đệ ruột thịt của ta...

Có lợi mới là huynh đệ ruột thịt, kẻ đầu cơ thì trừ Xuất Vân Tử ra không còn có thể là ai khác. Lâm Nhất khẽ hừ một tiếng, xoay người đi về phía động phủ, đối phương lại dây dưa nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.