- Lâm trưởng lão thần cơ khó lường, người bình thường khó có thể đoán được, vi phụ cũng không thể nào biết được, ngươi không cần nhắc nữa...
Hắn quay đầu lại nhìn về phía cách đó không xa, cao giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Một nam tử trung niên có tu vi Hóa Thần sơ kỳ đi từ xa tới, đến dưới sườn núi thì dừng chân, chắp tay nói:
- Căn cứ vào gia chủ phân phó, trận pháp xung quanh Nguyệt Tuyền Cốc cùng với mật thất dưới đất trải qua ba mươi năm chế tạo, bây giờ đã xử lý thỏa đáng rồi!
Bách Lý Xuyên chắp hai tay sau lưng, nhấc chân đi tới, gật đầu nói:
- Chúng ta lại đi xem...
...
Trên đỉnh núi Thiên Môn Sơn, trước cửa một gian động phủ có hai người đang ngồi. Trong đó một vị là chủ nhân nơi đây, phân thân Long tôn của Lâm Nhất. Lão già cách đó hơn trượng lại Dư Hằng Tử của Hành Thiên môn.
Lần này tới Cửu Châu môn, Dư Hằng Tử rất hăng hái. Hai người nói một chút, hắn lại trêu ghẹo nói:
- Ha ha! Nơi này tốt xấu gì cũng chế luyện một gian vân đình dùng cũng hợp cảnh, nếu không mua thêm một bộ bàn ghế để đãi khách, chung quy tốt hơn tảng đá trăm năm không thay đổi này, cũng xứng với thân phận của tôn sư chân chính của một tiên môn như ngươi!
- Tâm địa không có phong ba, tất cả tùy ý sẽ bình yên! Tất cả vật ngoài thân chính là hư danh cần gì phải để ở trong lòng!
Nghe được một câu như vậy, Lâm Nhất không để ý toét miệng cười.
Hàng lông mi dài của Dư Hằng Tử lay động, nhìn về phía Lâm Nhất từ trên cao xuống khen:
- Vốn nghĩ tu vi của ngươi cường đại toàn nhờ vào cơ duyên nghịch thiên, hôm nay mới biết mai vàng thơm cũng phải chịu lạnh mới có được. Nếu không, ngươi tuyệt đối không có được cảnh giới siêu phàm này!
- Quá lời rồi!
Lâm Nhất không cho là đúng lắc đầu.
Dư Hằng Tử cũng không dám gật bừa, tay vuốt chòm râu than thở:
- Lần đầu gặp mặt, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối bình thường, bây giờ đã tu tới Hợp Thể viên mãn. Ngươi đến Thiên Môn Sơn trong trăm năm ngắn ngủi, còn vang danh trong giới! Thành tựu nổi bật như vậy, thiên hạ còn ai có thể so sánh được...
Nhìn Dư Hằng Tử mặt mày hớn hở, Lâm Nhất không biết nên trả lời thế nào. Lời nịnh nọt này nói thật dễ nghe, giống như mình rất lợi hại vậy. Mình thật sự giỏi sao? Chớp mắt đã trăm năm qua đi, vẫn đau khổ cân nhắc thần thông, đến nay còn hoàn toàn không có thu hoạch. Thật hay cho câu năm tháng trôi qua quá nhanh khiến người ta không làm sao được!
Chỉ có điều, những năm gần đây Dư Hằng Tử cũng xem như vất vả, công lao càng lớn hơn! Cửu Châu môn đột nhiên nổi lên, không thể tránh khỏi bị các nhà nghi ngờ cũng mang tới khủng hoảng cho bọn họ. Lâm Nhất muốn đứng vững ở trong giới, chỉ có thể luôn khiêm nhường. Người thật sự có ác ý khiêu khích lại tiên lễ hậu binh. Nếu làm vậy vẫn khó có hiệu quả, cuối cùng chỉ có đi đến từng nhà thăm hỏi. Dựa vào tiếng xấu của năm đại trưởng lão, không tin đánh không ra một phương bình an. Đúng là có Hành Thiên môn từ trong đó xoay vần cùng cố gắng trấn an, làm cho hắn cùng Cửu Châu môn bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết...
- Đệ tử Hành Thiên môn, đã ngưỡng mộ Lâm trưởng lão lâu vậy! Nếu có nhàn hạ, ngươi nên đi dạo một chút, hiện thân thuyết pháp cho đám tiểu bối...
Dư Hằng Tử vẫn có hứng thú nói chuyện không giảm.
Nếu như bản tôn của Lâm Nhất hoặc là Ma tôn ở đây, hẳn sẽ nói thêm vài lời. Long tôn lại không thích nói chuyện vô vị. Bây giờ ở chung cùng Dư Hằng Tử lâu như vậy, hai bên nói tới nói lui vẫn tùy tiện hơn nhiều. Hắn trực tiếp hỏi:
- Sao lão tiên sinh có thời gian rảnh rỗi mà tới tiên môn vậy, không biết hôm nay có gì chỉ giáo?
Dư Hằng Tử khoát tay tỏ ra khiêm tốn, cười nói:
- Chỉ giáo thì không dám! Lão hủ chỉ muốn nói chuyện với ngươi, thuận tiện chuyển lời một chút...
Lâm Nhất gật đầu, chỉ đợi lới tiếp theo
Dư Hằng Tử không chút hoang mang nói tiếp:
- Trong giới tám Tiên Vực lớn, đã có sáu nhà ngầm liên minh...
Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lại phân trần nói:
- Hành Thiên ta cùng Cửu Châu tuy hai mà một, lão đệ không cần chú ý mới phải!
Lâm Nhất biết Dư Hằng Tử quá lo lắng nên chỉ cười khẽ. Hắn không có ý định tranh luận ngắn dài với Hành Thiên, chỉ muốn tương lai tới Tử Vi Tiên Cảnh có thể đi cùng. Bây giờ có Cửu Châu môn, hắn cũng không muốn đi ra đứng đầu sóng ngọn gió. Tiên Nô cùng Xuất Vân Tử cùng với rất nhiều đệ tử có thể có một nơi chốn yên ổn, vậy là đủ rồi!
Dư Hằng Tử thấy Lâm Nhất vẫn không chú ý mới thoáng dịu xuống, lại nói:
- Tình hình của hai nhà khác lại khác nhau. Mặc dù trong lòng Thành Nguyên Tử mâu thuẫn trước sau không muốn cúi đầu, nhưng cũng không lui tới cùng ngoài giới. Hắn có thể muốn giữ lại một đường lui cho mình. Nhưng Qua Linh Tử lại không hề e ngại...
Nghe tới đây, trước mắt của Lâm Nhất hiện ra dáng vẻ của Qua Linh Tử. Lão già kia với vẻ mặt đỏ bừng, gặp người liền cười ba phần, tự cho là leo lên Lôi gia ngoài giới. Hắn không biết mình có hy vọng xa vời, chẳng qua là một bên tình nguyện ảo tưởng. Thật ra phía sau chân tướng lại không bình thường...
Có lẽ Qua Linh Tử khăng khăng làm theo ý mình, khiến cho Dư Hằng Tử có chút không hài lòng. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Ta trước sau hai lần đi tới Mộ Tô Tiên Vực, đều không tìm thấy Qua Linh Tử. Theo đệ tử trong môn hạ của hắn cho biết, lão già này đi tới ngoài giới nhiều năm không về, đơn giản là do ham muốn cá nhân quấy phá, có thể tưởng tượng được dụng tâm của hắn...
Ham muốn cá nhân của con người không ngoài danh lợi. Trong lòng của Lâm Nhất cũng có suy nghĩ gì, chỉ là mỗi khi thấy tục nhân tự cho mình là đúng, làm ra hành vi lừa người bắt nạt mình, hắn lại xem thường.
Dư Hằng Tử trút bực tức xong lại tự trấn an mình:
- Mặc dù hai người bọn họ không chịu làm bạn cùng ta, cũng không ngại vì đại thế. Có sáu nhà trong giới ta cùng tiến cùng lui, hành trình Tử Vi Tiên Cảnh hai mươi năm sau nhất định sẽ có thu hoạch! Ngươi ưng thuận chung sống cùng hứa hẹn tốt, quả thật là nhìn xa trông rộng...
Trước đây thu thập Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử tới cửa khiêu khích, Lâm Nhất ở trước mặt mọi người từng có hứa hẹn. Nếu có lợi có thể chia xẻ, hắn tuyệt đối không keo kiệt. Mà lợi ích không có cách nào chia xẻ, khi đó lại nói sau. Vì vậy, đây chẳng qua là ngộ biến tùng quyền!
Dư Hằng Tử còn muốn lên tiếng, vẻ mặt Lâm Nhất bỗng nhiên thoáng động. Hắn giơ tay lên ngăn đối phương, hỏi:
- Tử Vi Tiên Cảnh sẽ mở ra vào hai mươi năm sau à...
...