Mười ba đạo thế công lăng lệ lao thẳng đến Lâm Nhất. Lấy nhiều địch ít, lấy cường khi yếu, căn bản không cần đến tiên pháp thần thông gì cả. Chỉ bằng tu vị cường đại liền có thể mang đến cho đối thủ một kích hủy diệt!
- Ầm ầm...
Tích tắc khi Hoàng bà bà động thủ, Lâm Nhất đột nhiên vươn ra hai tay, rời đất mà lên. Huyết vụ tràn khắp bốn phía chợt sôi trào, vô số sấm chớp đột nhiên trút xuống, ầm ầm nổ tung, lấy hắn làm trung tâm quét sạch bát phương. Trong sát na, lôi hỏa quỷ dị cuộn lên từng cơn sóng, hư không đột nhiên sụp đổ, thế ùn ùn không thể ngăn!
Hoàng bà bà mới đưa tay ra, toàn bộ thế công lăng lệ đã chìm ngập trong lôi hỏa gầm gào. Cơn sóng gió ngất trời tựa như hạo kiếp ầm vang bức ngược trở lại khiến người trở tay không kịp. Mười hai nam tử hoảng loạn, nháy mắt không ít tu sĩ ngoại giới đã bị đốt thành tro tàn. Những người khác lập tức sợ hãi trốn ra xa xa, chỉ sợ tránh không kịp...
Lấy lực của mười ba người, chẳng ngờ không địch lại được một chiêu thần thông của tiểu tử kia?
Mặt già Hoàng bà bà khẽ biến, âm thầm kinh ngạc. Nhưng lúc này huyết hỏa không bờ không bến và lôi mang thô to như thùng nước đã mang theo sát cơ khiến người lạnh gan ùn ùn ập tới, điên cuồng tưởng như muốn phần thiên diệt địa! Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội rút thân tránh né, lại không quên tức tối dương thanh kêu lớn:
- Kết trận vây công. Chém giết yêu nghiệt, người người có trách nhiệm! La Thanh Tử...
Trên cự tháp vạn trượng, Lâm Nhất tay áo phất phới, tóc rối tung bay, trong mắt lấp lánh huyết mang yêu dị. Hắn duỗi dài hai tay ngạo nghễ đương không, giống như thần linh giáng thế, biến phương thiên địa này thành đàn trường máu và lửa, sống và chết!
Lúc tiếng kêu Hoàng bà bà truyền đến, La Thanh Tử còn đang trố mắt không thôi.
Vốn tưởng là Lâm Nhất mất đi phân thân liền không còn gì để dựa dẫm. Ai ngờ thủ đoạn của bản tôn hắn càng là kinh người, có thể lực chiến mười ba vị cao thủ mà không rơi hạ phong! Là nhờ Tam Hoàng kinh thần bí kia mà được, hay là bởi tiên đế truyền thừa? Lúc này liệt diễm cuồn cuộn, tiếng sấm sôi đỉnh, huyết quang xung thiên, sát cơ tứ ngược. Vô số đệ tử đã không cách nào ứng phó, tử thương càng lúc càng tăng.
- Cứu ta...
La Thanh Tử không khỏi chấn ngạc, tâm tình trầm trọng. Chẳng lẽ tiểu tử kia đã thành đại thế? Cứ mặc nó lớn mạnh, kết cục của La gia không cần nghĩ cũng biết! Chợt nghe có người kêu cứu, hắn thân hình chớp động gấp gáp độn ngược ra sau.
Xa vài chục trượng, La Hận Tử nét mặt thảm biến. Nàng vốn định đi giúp mấy tên đệ tử đang khổ khổ giãy dụa, chẳng ngờ nháy mắt đối phương đã thi cốt vô tồn. Lúc này nàng ngược lại không kịp rút thân tránh né, bốn phía toàn là huyết hỏa lôi quang sôi trào. Mất hết đường lui, lại không cách nào chống đỡ, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Trong cơn tuyệt vọng, La Hận Tử nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nhịn không được thất thanh kêu cứu...
- Phanh --
Một đạo nhân ảnh bọc lấy chùm sáng màu trắng đột nhiên xuyên thấu tầng tầng ngăn trở xông đến trước mặt La Hận Tử. Hắn không để ý tới kinh hỉ trong đôi mắt tam giác của đối phương, đưa tay cuốn tới, hai đạo nhân ảnh hợp làm một, nháy mắt độn tới phương xa. Đồng thời, người đó dương thanh phân phó:
- Đồng đạo các nhà, lui ra sau ngàn trượng. Yêu nghiệt không trừ, Tiên vực không yên...
Nháy mắt, hai người đã rút ra ngàn trượng. Ở nơi này huyết vụ vẫn cứ tràn khắp, nhưng uy thế hơi hoãn phần nào. La Thanh Tử ném La Hận Tử xuống, thân hình khẽ loạng choạng. Một ngụm máu tuôn ra bên mồm, lại bị hắn cường hành nuốt xuống. Vừa nãy xông phá huyết hỏa lôi quang, toàn dựa vào tu vị cường hành kháng cự. Đổi là hạng tầm thường, quả quyết khó mà trốn thoát!
La Hận Tử đặt chân chưa ổn, vội thúc giục pháp lực hộ chặt toàn thân, tiếp đó quay đầu nhìn quanh, hai mắt lóe sáng. Lúc này người đó đang mải chỉ huy đệ tử kết trận, căn bản không để ý tình hình sau lưng. Sắc mặt nàng trầm xuống, oán niệm hoành sinh...
Một lát sau, đám đông đều lui ra ngàn trượng. Huyết hỏa lôi quang mang theo sát cơ vô cùng tận kia vẫn cứ cuồn cuộn không ngớt. Nhưng tạm thời thoát khỏi vòng nước xoáy khó mà ngăn cản khiến cho trường cảnh hỗn loạn vì đó hơi hoãn giải. Hơn trăm tu sĩ La gia, Khổng gia, Hoa gia, Nguyễn gia, cùng với hơn bốn trăm yêu tu lần nữa liên thủ từ xa xa vây lấy cự tháp.
Tu sĩ bốn nhà này đã bị Lâm Nhất giết hơn ba, bốn mươi người. Vô luận thế nào, các nhà đều sẽ không chịu để yên...
Kim Thánh tránh ở sau đám đông, uy phong ngày thường mất hết, hai mắt đảo quanh, thời khắc lưu ý động tĩnh bốn phía, không dám khinh suất đi ở mặt trước. Tiểu tử kia giết Giam Dần, còn giết năm, sáu mươi tên thủ hạ của mình. Lúc này nếu không thể thừa cơ báo thù, ngày sau càng là đừng tưởng! Còn về Tiên Đế truyền thừa, không cố được...
Tiên vực ngoại giới còn sót lại một hai trăm người, cộng với số không nhiều tu sĩ Hợp Thể sớm đã trốn ra hơn mười dặm hoặc càng xa. Ti Không Thượng có điều băn khoăn, liền nghĩ đi trước xuất một phần lực. Khoan nói là chân tình hay giả ý, chí ít có thể ngăn ngừa đắc tội Cửu Mục tiên vực. Riêng Lôi Vân Tử thì dứt khoát cự tuyệt, công khai tu vị nhà mình không được, nói hắn gan bé sợ chết...
Hoàng bà bà thấy có đầy đủ khoảng trống thi triển thần thông, bèn không chút ngập ngừng, huy động lấy hai tay khô gầy. Tùy theo động tác của nàng, mười hai nam tử đồng loạt tế ra pháp quyết. Chớp mắt, một đạo sương mù mênh mang vắt ngang giữa vòng vây quấn quanh bốn phía cự tháp, sau đó lập tức hóa thành vô số băng mang nghịch tập mà đi, thoáng chốc đã đụng cùng một chỗ với huyết hỏa lôi quang. “Rắc, rắc, rắc...” trong tiếng vang đinh tai nhức óc, song phương nhất thời cầm cự không phân thắng bại.
- Hừ! Thần thông thiên hạ đều khó mà lấy ít địch nhiều! Lúc này so liều tu vị, bà bà ta không tin không thu thập được ngươi...
Hoàng bà bà tự cho là đắc sính, hừ lạnh một tiếng, quay sang bốn phía dương thanh ra lệnh:
- Tu sĩ các nhà giúp ta một cái!
Trong sát na, vài trăm đạo pháp lực đồng thời xuất động. Uy thế băng mang đại thịnh, nghiền áp thẳng đến cự tháp. Huyết hỏa lôi quang gầm gào càng thêm dữ dội, song vẫn bị bách chầm chậm rút lui...
Trên cự tháp, Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng.
Khoảnh khắc sau, băng mang từ bốn phía ập tới dần dần gồ lên hóa thành một bức tường khổng lồ cứng không thể gãy, đẩy dời được một khoảng chừng năm trăm trượng. Gửi thân trong đó hệt như ngâm mình trong một trận băng hỏa dày vò, hơi có buông lỏng liền sẽ tiêu thành tro bụi bất cứ lúc nào!
Chẳng qua, nếu không dựa vào thần thông tự sáng tạo này, chỉ sợ sớm đã thân vẫn đạo tiêu! Nếu vẫn còn sức để liều mạng, tuyệt không thể cứ thế vứt bỏ!
Vũ Tử! Bất kể thế nào, ta rốt cục đã trả được mạng mà tiền thế thiếu nợ! Gần bảy trăm năm chờ đợi, đổi lại kết cục như thế, đúng là nhân quả tuần hoàn. Ta không trách ngươi! Ta còn muốn nói một tiếng, Vũ Tử hãy sống cho tốt! Kỳ Nhi trong lòng ta vẫn luôn là hoàn mỹ không chút tỳ vết!
Lão Long! Ta hiểu được chấp niệm và dụng tâm lương khổ của ngươi. Ta sẽ không thay người đi tiếp, ta muốn dẫn ngươi cùng đi! Ngươi ta có duyên, đời này là huynh đệ!
Lâm Nhất ta không phải người hoàn hảo, sẽ không vì nữ nhân mà vứt bỏ huynh đệ, cũng sẽ không vì huynh đệ mà bất chấp chính nghĩa. Không mất bản tâm, đại đạo tự nhiên. Ta có chấp niệm của ta...
- Rắc rắc --
Một hồi cự vang từ bốn phía truyền lại, bức tường khổng lồ do băng mang hóa thành đã bức đến gần bốn trăm trượng.
Lâm Nhất thu liễm tâm thần, trong hai mắt rực rỡ huyết quang. Tu vị pháp lực cuồng tiết quanh thân, dần dần khó mà đếm xuể. Hắn thu tay áo, đưa tay điểm lên mi tâm, ba đạo ấn ký khẽ chớp động. Chỉ nháy mắt, ấn ký đen Ma Tôn đột nhiên ảm đạm, gần như vô tung...