Cách hai ba mươi dặm, đám người Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử, Ti Không Thượng từ từ ngừng lại. Trong thế công cường đại như băng sơn, lôi hỏa huyết quang sôi trào gầm rú không ngừng. Trên cự tháp, thân ảnh kia vẫn đứng cao ngạo. Từ xa nhìn lại, trường cảnh băng hỏa đan xen vô cùng tráng quan, như thật như huyễn, khiến người vì đó chấn đãng, hồn phách bất an!
Lâm Nhất thân hãm tử địa, lại vẫn mảy may không sợ, lực chiến vài trăm cường chúng, khí thế hùng hồn uy chấn tứ phương, quả thật khiến người xem mà than thở! Hắn bởi cơ duyên xảo hợp mới có được tu vị Thiên Tiên. Trong khi đối phương cường đại càng là khó để tưởng tượng. Bốn vị gia chủ đều là cao thủ danh chấn một phương, mười ba người Cửu Mục thậm chí là tồn tại tung hoành Tiên vực. Thắng thua sau cùng hẳn nên không có gì huyền niệm.
Chẳng qua, vừa gặp đại chiến, chính đang lúc triển hiển thân thủ, Lôi Vân Tử xưa nay đảm phách phi thường lại đột nhiên trở nên cẩn thận, khiến người rất là khó hiểu.
Ti Không Thượng mắt nhìn tiền phương, âm thầm cảm khái một phen, nhịn không được lắc đầu nói:
- Lôi huynh! Ngươi cho rằng Lâm Nhất còn có thể trốn thoát? Chúng ta nhát gan rụt rè thế này, chỉ sợ ngày sau bị người chê cười...
Ba vị gia chủ sóng vai mà đứng, Lôi Vân Tử vuốt râu nhìn ra xa, không cho là đúng nói:
- Gặp thời tiến thoái mới thấy được Càn Khôn huyền diệu! Phong lôi thủy động, cứ nhìn thiên địa biến hóa đi!
Bình Dương Tử khe khẽ gật đầu, phụ họa nói:
- Nhân ở giữa, nghĩa trước lợi sau. Người biết được tiến thoái, khó lắm!
Ti Không Thượng có chút không vui, nói:
- Hai vị đạo huynh cần gì phải úp úp mở mở? Chí ít chuyện Lâm Nhất tự xưng Tử Vi quả thực hoang đường...
Lôi Vân Tử khẽ cười, quay sang Ti Không Thượng nghiêm mặt nói:
- Lâm Nhất có thật là Tử Vi chi chủ hay không, lại đã làm sao? Vô danh bất lập, vô nghĩa bất hành. Nhưng nếu hắn có danh có nghĩa, tất nhiên dựng ở thế bất bại! Dù rằng khó thoát kiếp này, cũng không trách tại hắn...
Ti Không Thượng hỏi:
- Chẳng lẽ Thiên Đạo mê muội...
- Thiên Đạo không sai...
Lôi Vân Tử há mồm đáp nói. Bình Dương Tử ở bên tâm lĩnh thần hội, cảm khái nói:
- Chỉ là Thiên Vận? Thiên Vận bất minh a...
Ti Không Thượng trầm ngâm không nói.
Có người thất thanh kinh nói:
- Lâm Nhất nguy rồi...
Mọi người vội ngưng thần nhìn lên...
...
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, vô số băng mang đã xây đắp thành đỉnh núi cao vài trượng, thậm chí vài chục trượng, mang theo sát cơ vô thượng chậm rãi bức đến. Lôi hỏa huyết quang tràn ngập bốn phía tuy vẫn sôi trào gầm rú không ngừng, lại khó có được uy thế như trước.
Trên cự tháp, ở chính giữa tuyệt cảnh tử địa, Lâm Nhất vẫn lăng không mà đứng, huyết quang chớp động trong hai mắt giống như hỏa diễm nhảy nhót không ngừng.
Trước sau chẳng qua một nén hương, tình hình bỗng nghịch chuyển cực kỳ nguy ngập. Cứ tình hình này, khoảnh khắc sau thế công từ bốn phía sẽ nhất tề ập tới. Tất cả chấp niệm sẽ cùng với quá khứ chôn diệt vào hư vô!
Cớ sao thế này? Nhìn khắp thế nhân bách thái, thị thị phi phi, ân ân oán oán, chẳng qua một chữ “Dục” mà thôi! Khoan nói vì Lão Long mà không thể vứt bỏ, bản thân Lâm Nhất trước nay còn chưa từng cúi đầu trước uy hiếp sinh tử. Thứ thuộc thuộc về Lâm Nhất hắn, ai cũng không đoạt đi được!
Lâm Nhất lần nữa đưa tay điểm hướng mi tâm, một đạo ấn ký màu vàng chợt lóe. Pháp lực Đạo Tôn lập tức phi tán mà đi, huyết hỏa lôi quang quanh phương viên vài trăm trượng đột nhiên đại thịnh, khiến cho thế băng mang lao đến thoáng ngừng. Nhưng chỉ giây lát, hắn khẽ nhíu mày. Tu vị Long Tôn không đủ, ấn ký thuộc về nó lập tức ảm đạm.
Ánh mắt Hoàng bà bà quả thực cay độc, lời nàng nói một điểm đều không giả. Trí thân Tử Vi cảnh, thân hãm trùng vây, căn bản khó mà thi triển độn pháp thoát thân. Mà một khi đối mặt so liều tu vị, cuối cùng chịu thiệt vẫn là mình. Sau Ma Tôn, tu vị Long Tôn cũng dần dần khô kiệt...
Sắc mặt Lâm Nhất dần trắng bệch, trên nét mặt ẩn ẩn hiện ra mấy phần mệt nhọc.
Nhất thể tam tu, tam tu đồng tâm. Phân thân Ma Tôn bị hủy, Long Tôn hao hết tu vị, không chỉ khiến bản tôn mất đi vai trái tay phải, còn vì thế liên lụy thần hồn chi lực, bị thương không nhẹ. Trong khi đó, băng mang tuyết phong từ bốn phía đang càng lúc càng gần...
Lâm Nhất không rảnh nghĩ nhiều, hai tay ngắt pháp quyết. Ấn ký màu vàng sắp sửa tan biến, ấn ký màu trắng nơi mi tâm lại chớp động từng hồi. Nháy mắt, pháp lực Đạo Tôn men theo huyết vụ cuồn cuộn mà ra. Từng trận nổ vang, băng hỏa xung kích, song phương địch ta nhất thời giằng co không phân thắng bại.
Sau một hồi không đến nửa nén hương, thân mình Lâm Nhất bỗng khẽ run. Tùy theo ấn ký màu trắng nơi mi tâm dần ảm đạm, tu vị pháp lực Đạo Tôn thừa lại không mấy. Mà thế công đối phương lại đang thừa cơ bức tới, nháy mắt đã xông đến cách hai trăm trượng...
- Lâm Nhất! Chờ ngươi hao hết tu vị, liền sẽ mặc ta xâu xé! Lúc này xin tha thì đã muộn rồi! Đây chính là kết cục khi đám đối nghịch với Cửu Mục, ngươi chấp nhận đi...
Trong thần thức, có thể thấy Hoàng bà bà ở cách đó ngàn trượng đang tùy ý kêu gào. Vài trăm đạo pháp lực đến từ nàng và đám người La Thanh Tử vẫn đang không ngừng gia trì thế công hung hãn.
Tròng mắt Lâm Nhất hơi co lại, thầm hừ một tiếng, nhịn không được há mồm thổ ra một đạo máu nóng. Pháp lực còn sót lại đột nhiên thiêu đốt, khiến cho băng mang tuyết phong bốn phía hơi hoãn. Tiếng hừ lạnh không đáng của Hoàng bà bà tiếp tục truyền đến --
- Hừ, khốn thú do đấu, chạy không thoát cái chết! Bà bà ta phải rút hồn luyện phách ngươi...
Sắc mặt trắng bệch của Lâm Nhất nay đã biến thành xanh đen. Pháp lực khó mà duy trì, cả người lung lay từ từ rớt xuống. Nhưng trong hai mắt vẫn hừng hực liệt diễm, đấu chí bất diệt! Thấy đại cục đã định, thanh âm của Hoàng bà bà lại vang lên --
- Hừ! Đợi bà bà ta rút hồn luyện phách ngươi, Tử Vi truyền thừa mất rồi lại được...
Lâm Nhất đang rơi rụng, còn chưa chạm đến cự tháp, hắn chợt nhướng mày lăng không bay lên. Tùy theo tâm niệm khẽ động, đưa tay đánh ra liền một chuỗi pháp quyết. Một đạo Thái Sơ chi lực tinh thuần từ trong khí hải Ma giới cuộn trào trút ra, ầm vang nổ tung thành một chùm sáng chói mắt. Huyết vụ theo đó hóa thành từng trận liệt diễm điên cuồng tứ ngược bốn phía; lôi hỏa vô cùng tận từ trời giáng xuống, rống giận, gầm gào, như muốn oanh nát thiên địa vạn vật thành phấn vụn.
Sát na này, trong tiếng cự vang “Ầm ầm”, băng mang tuyết phong cách đó trăm trượng tức thì sụp đổ, cuộn lên từng hồi huyết hải ầm vang mà đi. Tùy theo chùm sáng chói mắt kia nhanh chóng tràn khắp bốn phía, sát cơ lăng lệ và uy thế khôn lường càng thêm dũng mãnh không thể ngăn!
Ở ngoài ngàn trượng, đám đông hãi nhiên thất sắc. Có người sinh tâm sợ hãi, khe khẽ né tránh ra sau.
- Không được lâm trận bỏ trốn! Người nào bỏ chạy tất sẽ nghiêm trừng...