Trong vài canh giờ đều bình an vô sự, lại dường như chỉ vì chờ đợi giờ khắc này bạo phát!
Trong tiếng vang dội như sấm, tinh thuyền chợt lăn lộn. Trong nháy mắt đó, Lâm Nhất thu hồi một đống bầu rượu trước người, thân thể lập tức đã đi ra khỏi thạch tháp, cũng cuộn mình thành một đoàn, một mực mượn thế treo lơ lửng trên không, không vì thiên địa điên đảo chi phối.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía bên trong tinh thuyền. Hình Nhạc Tử chân đứng không vững, một đầu đánh tới Thiên Trường Tử. Sau khi đối phương phất tay áo cuốn lên một cổ lực đạo văng ra, tự mình trông chừng thạch đài pháp trận trước người. Vào thời khắc hắn ngả hướng về phía thạch tháp, vội vàng thi triển pháp môn bấy giờ mới khó khăn lắm ổn định thân hình.
Dư Hằng Tử, Chương Trọng Tử cùng đám người Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử, từng người và thạch tháp dưới thân kết nối thành một thể thật chặc, ngược lại cũng vững như bàn thạch, nhưng lại không thể không theo tinh thuyền cùng nhau ngã lộn nhào.
Phía đuôi của tinh thuyền, lại là một phen tình hình khác. Có mấy người ngả làm một đoàn, có người bị đánh vào trên khoang thuyền, còn có hai nữ tử miệng hô sư phụ kinh thanh kêu cứu, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi. Trong đó chỉ có Hạ Nữ cùng hai ba người không nhiều lắm có khả năng tự giữ, từng người lắc lư không thôi theo sự rung chuyển của tinh thuyền.
- Thất thố như thế, còn thể thống gì...
Hạ Nữ quát mắng một tiếng, không mất cơ hội vung ra ống tay áo ổn định thân hình của hai vị đệ tử. Thuần Vu Phong cách nàng ta không xa nhắc nhở:
- Tinh thuyền còn có khả năng phòng ngự, lại có hộ thể pháp lực, chư vị không cần kinh hoảng...
Chính vào lúc này, tiếng nổ vang rền y hệt lạc lôi đột nhiên dừng lại. Trong thời khắc không cho chần chờ, Thiên Trường Tử vội vàng đánh lên pháp quyết liên tiếp. Theo đầu mối pháp trận vận chuyển, tinh thuyền dần dần đã ngừng nhào lộn. Mà hắn khởi động thần thức tra xét bốn phía, lại đột nhiên chuyển về phía bên trái, rất kinh ngạc thất thanh nói:
- Đó là...
Tinh thuyền trong lung la lung lay, cuối cùng tạm thời an ổn xuống, tuy nói vẫn còn duy trì phi hành, nhưng thế đi chậm lại không chỉ ba thành. Lâm Nhất duỗi người, hai chân rơi xuống đất, theo mọi người xuyên thấu qua pháp trận nhìn về phía tinh không.
Lần lượt từng thân ảnh kéo ra hồng quang thật dài, giống như sao băng bay về phía tinh không u ám xa xa. Thần thức có thể thấy được, những quái vật bôn tập đến kia, đều thân dài hơn ba trượng, tựa như chim tựa như thú, người khoác lông xanh, lưng mọc hai cánh, rõ ràng chính là si loan thú lớn lối dị thường, có hơn hai, ba chục con...
Bên trong tinh thuyền, mọi người bấy giờ mới phát giác một trận đầu váng mắt hoa. Còn tưởng rằng yêu vật mà trước đây thấy chỉ là vô tình gặp được, giờ này xem ra cũng không phải đơn giản như vậy. Dư Hằng Tử vung lên tay áo rơi xuống thạch tháp, mang theo vẻ ưu sầu nói với Thiên Thành Tử:
- Việc này không nên chậm trễ! Đạo hữu tăng tốc lên đường là quan trọng, để phòng bất trắc!
Hạ Nữ bỏ lại hai vị đệ tử, cùng Thuần Vu Phong một trước một sau đi tới, thúc giục:
- Dư Hằng Tử đạo hữu nói không sai! Những yêu vật kia ý đồ đến không thân thiện, nói không chừng còn có thể dây dưa tiếp...
Can hệ trọng đại, không có ai dám xem thường. Đây chính là hai, ba mươi yêu vật hung hãn, nếu dây dưa lẫn nhau, thật sự đúng là cát hung khó liệu! Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử và Chương Trọng Tử đều lên tiếng đáp ứng. Thành Nguyên Tử yên lặng gật gật đầu theo. Qua Linh Tử đã từng xác nhận, không phải không có thận trọng phụ họa nói:
- Ừm! Đi là thượng sách...
Thành Nguyên Tử đứng dậy từ thạch tháp dưới trướng, giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng lại, tỏ ý không sai, lại tràn đầy lo âu nói ra:
- Vì va chạm gây nên, tinh thuyền đã không còn được thần tốc như trước nữa. Ta sẽ cố hết toàn lực, gắng đạt tới thoát khỏi thị phi!
Ông ta không chần chờ, trong khoảnh khắc đặt một tầng tinh thạch vào trận pháp trước mặt, lại không nhịn được thở dài:
- Nếu lại bị đụng thêm lần nữa, tinh thuyền chắc chắn hủy hoại chỉ trong chốc lát a!
Vào lúc ông ta sắp thôi thúc pháp quyết, có người nói ra:
- Cho dù tinh thuyền không việc gì, cũng là uổng công...
Mọi người nghe tiếng, chợt kinh ngạc nhìn lại. Thì ra là Lâm Nhất của Cửu Châu môn đang nói chuyện. Hắn chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, trên mặt là thần sắc không lo lắng. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhàn nhạt lướt qua bốn phía, khóe miệng một chút châm biếm ý dày đặc.
Hạ Nữ không hiểu hỏi:
- Lâm đạo hữu đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta ngồi chờ chết hay sao...?
Thiên Trường Tử không vì người khác mà thay đổi, giây lát khởi động pháp trận. Tinh thuyền khẽ run lên, từ chậm đến nhanh tiếp tục bay về phía trước. Hắn lại liên tiếp đánh đến lên pháp quyết, kiểm tra và sửa lại phương hướng bị sai lệch, bấy giờ mới liếc mắt Lâm Nhất, hơi có vẻ không vui hỏi vặn nói:
- Người trong chúng ta, sao có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn?
Ông ta nói bóng gió có nhiều khinh thường, rõ ràng đang chỉ trích Lâm Nhất nhân cơ hội làm loạn thêm.
Đối với chuyện này, đám người Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử rất tán thành.
Hạ Nữ mặc dù không nghi ngờ, lại nháy mắt với Hình Nhạc Tử, hai bên nhiều hơn mấy phần tâm tư không hiểu. Còn thầy trò Dư Hằng Tử lại là vẻ ưu sầu không đi, cũng âm thầm suy nghĩ tư tưởng không thôi.
Qua Linh Tử nhìn vào trong mắt hết thảy, lên tiếng đúng lúc cười nói:
- Biết không làm mà làm là không khôn ngoan. Nên làm mà không làm là đi ngược với thiên đạo. Thấy khó mà không làm là hạng người dung tục tầm thường! Ha ha...
Lâm Nhất thấy nói chuyện không có ai nghe, liền không muốn nhiều chuyện. Mà cử động lần này ngược lại gặp phải gây nên nghi kỵ, khiến cho hắn có chút bất ngờ. Hắn hướng về phía Qua Linh Tử bỏ đá xuống giếng, khóe miệng nhếch lên, châm chọc nói:
- Ông ở giới ngoại xông xáo đã lâu, hẳn kiến thức rộng rãi, vì sao tránh không đề cập tới chỗ đáng sợ của si loan thú chứ? Là quên lãng, hay là ăn nói bừa bãi?
Qua Linh Tử vẫn như cũ không xa rời thạch tháp ngồi ngay thẳng, ung dung tự nhiên cười nói:
- Si loan thú có chỗ quá mức đáng sợ sao? Chẳng qua là một đám yêu vật Luyện Hư tu vi thôi, ngươi cần gì phải nói chuyện giật gân!
Lâm Nhất khẽ nhếch lên đuôi lông mày, nhìn về tinh không pháp trận một bên, tự mình nói ra:
- Độn pháp mà si loan thú am hiểu chính là thần thông thiên phú, đuổi kịp tinh thuyền bay vù vù cũng không phải là việc khó. Mà nó không chỉ có hung hãn xảo trá, còn trời sinh ba cái tánh mạng, rất khó đối phó. Mà sau lưng đám Luyện Hư súc sinh kia, tất có cao thủ Hợp Thể, hoặc là trên Hợp Thể...
Hắn xoay người, lại nói: