- Những điều mà Lâm mỗ nói, là đến từ chính bản thân mình gặp phải...
Ba cái tánh mạng! Yêu vật kia chẳng lẽ không phải đã có thân thể bất tử sao? Mọi người biết quá ít về tình hình cụ thể và tỉ mỉ của si loan thú, chợt nghe nói như thế, đều trở nên biến sắc. Ánh mắt của Qua Linh Tử lóe lên một cái, vuốt râu cười nói:
- Ha ha! Nghe ra trái lại thú vị a! Hãy còn không biết Lâm đạo hữu vì sao gặp được yêu vật cũng toàn thân thối lui ...
- Thú vị?
Ánh mắt của Lâm Nhất rơi xuống trên người Qua Linh Tử, lời nói có chút lạnh, nói ra:
- Nếu không có lễ bái ông ban tặng, làm thế nào lại xuất hiện thêm một đoạn chuyện lý thú của năm đó chứ! Chỉ tiếc ông và những thứ súc sinh kia đều giết không được Lâm mỗ ta...
- Ngươi...
Qua Linh Tử y nguyên vẫn là một khuôn mặt tươi cười, trong lòng lại giận không kềm được. Mà một lời nhục mạ hai ý làm cho không người nào cãi lại được. Ông ta chỉ cảm thấy uất ức lại bực bội, âm thầm hận hận không dứt. Năm đó ép ngươi đi ra ngoài còn có Dư Hằng Tử và Thành Nguyên Tử, tại sao chỉ chĩa mũi dùi vào một mình ta chứ?
Thấy Qua Linh Tử nhìn ra, sắc mặt của Thành Nguyên Tử tối đen, thanh âm thầm hừ, dứt khoát đến làm như không thấy. Câu súc sinh kia ý vị như thế nào, hai bên lòng biết rõ. Lúc này tranh chấp, đơn giản tự rước lấy nhục! Mà hết thảy tiểu tử kia nói nếu không phải giả, chuyến này thật đúng là phiền toái...
Dư Hằng Tử lại là bộ dáng thờ ơ, ánh mắt lại vô tình hay cố ý nhìn về phía đệ tử nhà mình. May mắn Lâm lão đệ là thứ người minh bạch, bấy giờ mới không uổng phí một phen khổ tâm!
Thuần Vu Phong cách đó không xa thoáng sửng sốt, lập tức chợt hiểu cúi đầu. Sư phụ bồi tiếp Qua Linh Tử bị mắng, trái lại không thoát khỏi liên quan với đệ tử mình...
Có sự gia trì của pháp trận và nguyên lực, tinh thuyền tiếp tục phi hành, lại không có vững vàng và an tĩnh từ trước. Khoang thuyền lớn như vậy đang run rẩy khe khẽ, còn có tiếng xé rách yếu ớt mơ hồ vang lên. Nó dường như một vị lão giả gần đất xa trời, giãy dụa một cách khó khăn trong lúc thở dốc, bôn ba, tùy thời tùy chỗ đều ngã xuống cũng kết thúc hết thảy.
Một nhóm hơn hai mươi người, trong lo sợ nhìn về Lâm Nhất. Si loan thú ấy nếu đáng sợ như vậy, duy chỉ có biết người biết ta mới có biện pháp ứng đối. Kế tiếp phải làm thế nào...?!
Lâm Nhất không rãnh rỗi tính toán cùng Qua Linh Tử, nói với Thiên Trường Tử sanh tính cẩn thận lại cổ hủ bảo thủ:
- Đại họa lâm đầu, thiết nghĩ chớ tâm tồn may mắn! Cùng với phí công vô ích như vậy, không ngại tìm phương pháp khác!
Đối phương trong trù trừ chưa biết có thể hay không, hắn ngược lại giương giọng lại nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, cần lưu lại cao thủ chặn phía sau, mới có thể khiến cho tinh thuyền cùng tiểu bối liên can đào thoát tìm đường sống! Nếu không như vậy, chuyến này chắc chắn chết thảm trọng, không ai được nói là không tham dự đấy!
Thần sắc của Thiên Trường Tử chần chờ, hãy còn thế khó xử.
Hạ Nữ sau khi thêm chút cân lường, vội vàng hỏi:
- Phương pháp này nếu như có thể được, nên để lại người nào chặn phía sau đây?
Lâm Nhất không cần suy nghĩ, thuận miệng đáp:
- Hợp Thể cao thủ toàn bộ lưu lại, đợi tinh thuyền an nguy không lo, tìm tới đoàn tụ...
Không để hắn nói xong, Qua Linh Tử cười ngắt lời nói:
- Ha ha! Một bên nói bậy nói bạ! Ngươi dựa vào đâu bảo chúng ta lưu lại? Hơn mười tên Luyện Hư tiểu bối kia nếu có gặp cường địch, chẳng lẽ không phải rơi hết miệng cọp sao?
- Khoang bên ngoài tinh thuyền đã sớm bị va chạm khiến cho ổ gà lởm chởm, pháp trận bị hủy hoại thảm trọng, chính là rành rành trước mắt mọi người...
Thiên Trường Tử trầm ổn không quát mắng Lâm Nhất, có chút lúng túng nói ra:
- Nếu không có bản nhân lo liệu, tinh thuyền khó có thể đi xa a! Cho nên...
Ông ta không muốn lưu lại chặn phía sau, lại e ngại da mặt khó coi, bấy giờ mới ấp úng tìm một lời giải thích.
Lâm Nhất dời khỏi ánh mắt trên người của Qua Linh Tử, yên lặng đánh giá Thiên Trường Tử, ngược lại lại thản nhiên nhìn về những người khác. Hai hàng lông mày của hắn nhướng nhướng, thần sắc không hiểu.
Hình Nhạc Tử vừa muốn lên tiếng, Hạ Nữ tâm tư vừa động đưa tay cản lại nói:
- Thủy phủ của ta đương nhiên lấy các nhà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó...
Nữ tử này mặc dù tính tình tháo vát, lại không phải người ngây thơ. Đều sống mấy lâu đến ngàn năm, so với tâm cơ ai còn kém người nào nửa phần hay sao?
Chương Trọng Tử hiểu được chuyện chặn phía sau không liên quan đến mình, lại ngầm sinh cảm khái. Xả thân phó hiểm, chỉ vì cứu một đám tiểu bối. Lâm đạo hữu có khí khái này, đủ để xưng là một người đáng dựa vào! Sự suy đoán trước đây, có sai lầm bất công rồi...
Chương Trọng Tử có chỗ không biết chính là, còn có người tương đương với tâm tư của ông ta. Ít nhất Hình Nhạc Tử và thầy trò Dư Hằng Tử xem ra, Lâm Nhất là thứ người lo liệu đạo nghĩa!
Tu sĩ chính là phương ngoại chi nhân, tu chính là chỉ lo đạo của thân mình. Vì vậy, đạo nghĩa thường hay dễ nghe cũng đẹp mắt, lại không dùng được! Không thể ngược lại tự nhiên, lại không thể làm trái bản tính, cho nên mới có vô vi chi đạo. Mọi việc như thế các loại, sợ là một hồi lâu mà nói không rõ ràng. Mà người gọi là kiêm thiện thiên hạ, đây chính là hạng người thánh hiền!
Lâm lão đệ, Lâm đạo hữu, Lâm trưởng lão, là Thánh nhân sao? Phải hay không phải không liên quan gì, ít nhất hắn khiến cho người ta nhớ tới đạo nghĩa, cái này vậy là đủ rồi!
Hình Nhạc Tử có Hạ Nữ ngăn đón không dám tự tiện làm việc. Dư Hằng Tử trầm giọng nói ra:
- Lâm lão đệ! Lão hủ bất tài, nguyện cùng ngài cùng tiến cùng lui!
Thành Nguyên Tử vẫn là bộ dáng thần sắc âm trầm, căn bản không để ý tới tình hình chung quanh.
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử chần chờ một lát, từng người cắn răng một cái tiến lên một bước. Họ đã từng có lời thề không được đối địch với Cửu Châu môn, hơn nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh...
Ánh mắt của Qua Linh Tử và Lâm Nhất thoáng vừa đụng, lắc đầu cười nói:
- Ha ha! Ngươi có bản lãnh bản thân mình lưu lại chặn phía sau là được, cần gì phải lôi kéo người khác đến đệm lưng!
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử hai mặt nhìn nhau, ngầm sinh hối ý...