Lâm Nhất không muốn giết người, nhưng lại không thể không mạo hiểm giết người! Có lẽ là do hắn tu luyện mấy trăm năm, cử chỉ đã khác với người thường, cho nên mới bị Lịch tiên trưởng nhìn ra sơ hở rồi làm phiền. Hoăc cũng có thể thể là có người cố ý muốn chết. . .
Có điều Lâm Nhất vẫn vì thế mà cảm thấy bất đắc dĩ. Mất một phen trắc trở mới hữu kinh vô hiểm giết được một tu sĩ Trúc Cơ, có thể thấy được thể lực của bản thân vẫn chưa khôi phục được một thành trước kia, không biết quẫn cảnh này lúc nào mới có tiến triển.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhất không dám trì hoãn, chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Nhìn tử thi huyết nhục mơ hồ dưới chân, hắn bước về phía trước.
Trước đây, Lịch tiên trưởng từng sử dụng quỷ hồn vơ vét không ít binh khí từ dưới lòng đất, lại đều gỉ sét không dùng nổi. Hắn dạo qua một vòng, cúi người nhặt lên một vật. Đây là một thanh đao gãy dài một thước, thân đao rộng tám tấc, mũi đao gãy một nửa vẫn còn dài bốn thước, trên dưới tuy có vết gỉ, nhưng lại không mất đi sự sắc bén; Nó được rèn từ tinh cương, nặng chừng bảy tám mươi cân, bị Lâm Nhất cầm trong tay mà nhẹ như không có gì. Lấy binh khí mà luận thì đao này so với lợi nhận búa tròn của đám người Lý Đại Đầu thì vẫn mạnh hơn một bậc.
Không rảnh nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng dùng đao gãy đào một hố đất ở bên cạnh. Sau đó, nhấc chân đá tử thi vào. Khi muốn dùng đất lấp đi, hắn lại ngồi xổm xuống quan sát đống thịt vụn trên mặt đất, không thấy có bóng dáng của túi Càn Khôn.
Lâm Nhất dùng mũi đao gẩy tay áo tử thi lên, quả nhiên có phát hiện. Theo ánh đao lóe lên, một chiếc nhận rơi vào tay hắn. Sau khi vùi đất qua loa, lại nhặt phi kiếm vô chủ lên.
Không có thần thức và tu vi mà muốn mang Càn Khôn giới và linh khí vô dụng trên người, chỉ tộc gây thêm phiền.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, xoay người quay về. Đợi ra khỏi sơn cốc này, sắc trời đã tối muộn. Thấy xung quanh không có người, hắn thuận tay ném hai thứ trong tay xuống dưới một gốc cây, lại bốc một nắm bùn bôi loạn lên trên long giáp trước ngực, sau đó mới cầm thanh đao gẫy đó quay về quân doanh.
Hôm sau, Lâm Nhất tiếp tục phơi nắng. Bóng đêm hàng lâm, hắn nằm ngửa trước lều trại, ngơ ngẩn nhìn ngàn sao lấp lánh, sau đó chìm vào giấc ngủ. . .
Trong quân doanh trống rỗng vẫn gió êm sóng lặng, không có gì khác ngày xưa. Mà bản thân Lâm Nhất thì càng giống một binh sĩ lười nhác, chỉ biết buồn chán nằm phơi nắng. Hoặc là nói, hắn chính là một tục nhân, cho dù là hầm cầu thối đó cũng khó tránh khỏi phải tới thăm mấy lần.
Giờ tý nửa đêm năm ngày sau. Lâm Nhất từ trong cơn ngủ say bừng tỉnh. Nhìn quân doanh đã trở nên náo nhiệt, còn có có bóng người bận rộn không ngừng, hắn ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn chung quanh. Vì sao lại trường miên vô mộng, vì sao những tướng sĩ xuất chinh này lại đột nhiên lại quay về.
- Kẻ Điếc! Con mẹ nó Kẻ Điếu đâu rồi?
Có người tới gần, gân cổ kêu to. Lâm Nhất ra đón, hơi ngẩn ra.
Lúc này trên sườn núi chỗ lều trại đã bị bó đuốc chiếu sáng như ban ngày. Theo bóng người chớp động, mùi máu tanh nhức mũi tõa ra, sát khí dày đặc tràn ngập cả tòa quân doanh. Chỉ thấy Lý Đại Đầu, Hồ Hiên và Tư Vũ bước chân lảo đảo, vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi. Vừa tới cửa lều trại ba người cả người đẫm máu đều buông binh khí trong tay xuống, bùm một tiếng nằm xuống đất. Lý Đại Đầu còn giơ tay lên hét lớn:
- Lấy ít đồ ăn nước uống để lót dạ đi, lúc bình minh còn phải nhổ trại xuất chinh, lão tử ngủ một giấc trước đã.
Lâm Nhất vội vàng từ trong lều trại xách ra hai bình nước và một bó thịt chua, không quên hỏi Ngưu Thắng đâu rồi. Lý Đại Đầu ngửa đầu uống một hơi nước, thở dài một tiếng rồi lăn ra ngủ. Mà hai người còn lại cũng chẳng buồn ăn uống, sớm đã cất tiếng ngáy như sấm.
Lý Đại Đầu mặc dù hàm hồ nói không rõ, nhưng Lâm Nhất vẫn nghe được. Ngưu Thắng đã chết rồi! Người trẻ tuổi hai mươi tuổi đó, tên hiệu là 'Cứt Trâu'. Ngoài ra, hình dạng thế nào thì chẳng khiến người ta nhớ ra được.
Lúc mặt trời nhô cao, Lâm Nhất xách đao gãy đi trên một sơn đạo. Bên cạnh hắn là ba người Lý Đại Đầu, đồng hành chính là mấy trăm tráng hán của Khiêu Đãng doanh. Trước sau thì là một dòng nước lũ cuồn cuộn không thấy đầu đuôi, chỉ thấy đầu người lúc nhúc, cờ xí tung bay.
Gừ gừ. Theo mấy tiếng rống giận truyền đến, đám người đang hành quân có trật tự lộ ra vẻ bối rối. Lâm Nhất quay đầu nhìn, thần sắc hơi kinh ngạc. Chỉ thấy hai con quái vật thân cao hơn trượng, lông vàng óng ánh, thể trạng cường tráng lại mọc độc giác trên đầu, mỗi con chở một binh sĩ chạy tới, nhanh mạnh như gió, vô cùng thần dị.
- Có gì hay đâu mà nhìn, không phải là hai con Hổ Giác Tuấn thôi sao.
Lâm Nhất vẫn tò mò quan sát liền bị Lý Đại Đầu đẩy một cái, còn giáo huấn:
- Kẻ yếu ớt như ngươi tốt nhất hãy tránh xa con súc sinh này một chút, để tránh bị giẫm đạp cho thành thịt băm.
Tráng hán trong quân Ô Kiền ai nấy đều cao lớn. Đặt mình trong đây, thân hình vốn cường tráng của Lâm Nhất vẫn lộ ra vẻ gầy yếu thấp bé. Hắn cũng chẳng buồn bận tâm tới điều này, thuận miệng hỏi:
- Trong doanh không có chiến mã à?
- Chiến mã chính là Hổ Tuấn đó, có gì không ổn à.
Giờ đến lượt Lý Đại Đầu tò mò. Lâm Nhất nói quanh nói co một lúc, dứt khoát lắc đầu im lặng. Ngựa này không giống như ngựa, mà nơi này cũng cũng phải là Cửu Châu, cũng không phải là Đại Thương hoặc là Đại Hạ, cứ nhìn nhiều nói tít thì tốt hơn!
- Ngươi con mẹ nó đúng là cổ quái thật! Vứt lợi nhận mà ta nhặt được cho ngươi, lại cứ muốn ách nửa thanh đao gãy không buông tay.
Lý Đại Đầu dưới chân không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi. Lời nói của hắn dẫn tới một tràng cười vang ở bên cạnh. Đối với Lâm Nhất mà nói, thanh mã đao dài năm thước, rộng gần thước đó thật sự quá mức nặng nề và to lớn.
Vốn là một thanh mã đao gãy! Thấy một đám quân hán châm biếm, Lâm Nhất phớt lờ, tiếp tục nghe Lý Đại Đầu nói chuyện. Ngưu Thắng chết vào ba ngày trước. Trong trận thủ chiến sau mùa mưa kia, Ô Kiền đại thắng Xích Tang. Cho nên, lần này toàn quân nhổ trại thừa cơ truy kích. . .
Sau giờ ngọ, đại quân đi tới một khe núi trống trải. Lâm Nhất theo mọi người hành quân một hơi, giờ khó khăn lắm mới được dừng lại nghỉ. Phát giác tình hình có chút khác lạ, hắn vội vàng kiễng chân nhìn ra xa. Ngoài hơn mười dặm khiến ngờ có một phương trận cực lớn, đao thương dầy đặc, cờ xí phấp phới, Hổ Tuấn thành đàn, cường nỏ ngạnh cung vô số, cũng có tiếng trống trận truyền đến từng hồi, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà sợ!
Thấy thế, Lâm Nhất thầm kinh hãi! Đó chính là quân trận của Xích Tang à? Thực sự có thể nói là kỷ luật sâm nghiêm, thanh thế cực lớn! Từng kiến thức thiên quân vạn mã trên thảo nguyên, nhưng vẫn phải động dung. Mà tình hình trước mắt này so với năm đó thì không thể đánh đồng.
Lâm Nhất quay sang bên cạnh, không khỏi thầm gật đầu. Đám người Lý Đại Đầu đều vẻ mặt hờ hững, sát khí trên người tỏa ra. Hắn lại nhìn bên ta, ước chừng hơn mười vạn người tụ tập với nhau, trong phạm vi hơn mười dặm là một mảng đông nghìn nghịt. Còn có hơn mười tu sĩ ngự kiếm bay lên không, không biết là đang giúp đỡ bài binh bày trận hay là có dụng ý khác.