Vô Tiên

Chương 1677: Chương 1677: Buồn cười (2)




Nghe vậy, Lâm Nhất hơi ngẩn ra. Chỉ thấy Lịch tiên trưởng cản đường hắn, trong nháy mắt đã âm khí quấn thân, vẻ mặt lạnh như băng, trong hai mắt đã có sát khí chớp động.

Thằng nhãi này thật sự động sát tâm với mình rồi! Lâm Nhất lặng lẽ gật đầu, tìm y tảng đá ngồi xuống, làm ra tư thế thành thật chờ đợi.

Râu Lịch Nguyên vểnh lên, mang theo vẻ mặt chán ghét xoay người sang chỗ khác. Hắn đi mấy bước về phía trước, quan sát sơn cốc trước mắt, giơ tay lên tung ra một viên châu đen xì. Theo thủ quyết được bấm ra, không ngờ từ bên trong vô số đạo hồn thể xuất hiện. Chỉ sau một thoáng, bốn phía tràn ngập âm khí, quỷ gào từng cơn.

Lâm Nhất ngồi trên tảng đá, giương mắt âm thầm lưu ý. Viên châu đó cùng loại với 'Quỷ châu' của quỷ tu, có tác dụng khu hồn. Có điều...

Theo thủ quyết của Lịch Nguyên được bấm ra, bốn mươi hồn thể tụ tập ở giữa không trung. Ai nấy bộ dạng bưu hãn, rõ ràng chính là binh sĩ biên ải.

Thấy thế, Lâm Nhất mặt trầm như nước. Lịch tiên trưởng này từng trong lời có lời, người hạ tiện không vào luân hồi. Thì ra là thế! Những lời vừa rồi của hắn không khó đoán, một môn phái quỷ tu, người tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh, lại không kiêng nể gì như vậy! Không cần hoài nghi, sau khi những binh sĩ đó chết trận, còn bị những tu sĩ này tế luyện, nô dịch, sử dụng. . .

Bùm một tiếng, tiếp theo lại liên tiếp có tiếng đồ vật rơi xuống đất. Trong nháy mắt, mấy chục quỷ hồn đã vơ vét một lượt dưới lòng đất phạm vi mấy dặm, tìm được một đống binh khí gỉ sét và tạp vật vụn vặt.

Thu hồi hạt châu, Lịch Nguyên tiên trưởng vội vàng tiến tới kiểm tra, trong đôi mắt gian tà chớp động quang mang tham lam. Mà chỉ một lát sau, hắn hổn hển vung tay lên. Một đống đồ đồng nát nổ tung. Hắn vẫn oán khí khó tiêu, xoay người hướng về phía Lâm Nhất nổi giận nói:

- Nơi này toàn là tục vật, lấy đâu ra bảo bối?

Lâm Nhất trợn mắt, không khỏi nhớ tới chỗ tốt khi đám người Lý Đại Đầu chửi bởi! Khi buồn bực khó tiêu, khi phát tiết lửa giận, khi khoái ý khó hiểu, đều có thể mắng chửi! Quả thật chính là một hành động vĩ đại của tục nhân!

Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ không ngờ lại cùng hung cực ác như vậy! Cho dù ngẫu nhiên tìm được một chiếc trâm gài tóc, liền định trước nơi này là bảo tàng vô cùng sao? Càng đừng nói tới trâm gài tóc đó là cướp từ trên đầu lão tử, đúng là con mẹ nó buồn cười!

Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, đứng dậy ôm quyền nói:

- Nơi này có bảo bối hay không thì tại hạ làm sao mà biết được! Sắc trời không còn sớm, ta thấy hay là về doanh đi.

Một kẻ hạ tiện, lại dám bàn chuyện với ta à? Giống như là bị người ta giẫm phải đuôi, Lịch Nguyên tiên trưởng đột nhiên kêu lên:

- Càn rỡ!

Mà hắn còn chưa phát tác lại nhìn chằm chằm vào ngực rộng của Lâm Nhất, thét hỏi:

- Đó là vật gì...

Nơi này vì bị núi cản, không có gió lại oi bức, hơn nữa vô tình đang ngồi lại đứng dậy, Lâm Nhất để lộ ngực. Điểm màu vàng ở chút ngực trong sơn cốc tăm tối lại càng trở nên bắt mắt, lập tức dẫn tới sự chú ý của Lịch Nguyên tiên trưởng.

Đuôi lông mày Lâm Nhất hơi nhướn lên, lơ đễnh kéo áo che ngực, nói:

- Một mảnh vàng nho nho, sợ làm mất cho nên mới luôn mang theo người. Đây là tục vật, không thể lọt vào pháp nhãn của tiên trưởng.

Còn chưa nói xong, một đạo âm phong bất ngờ ập tới. Không kịp né tránh, cả người hắn trên dưới đã bị một tầng pháp lực trói chặt. Vào lúc này, Lịch tiên trưởng bổ nhào tới trước mặt, vạch áo hắn ra, hai mắt trộm sáng rực.

- Không phải vàng không phải bạc, thần thức khó có thể phát hiện, lại khảm thành một thể với nhục thân, đây rốt cuộc là vật gì?

Lịch Nguyên tiên trưởng cúi người, nghển cổ, nhìn chằm chằm vào ngực của Lâm Nhất, vẫn kinh ngạc khó hiểu. Hắn vừa vươn tay ra, lại do dự một thoáng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Đối phương không có trâm gài tóc, tóc đen hỗn độn che đi nửa khuôn mặt, trong hai mắt thâm thúy có hàn quang chớp động.

Không biết vì sao, Lịch Nguyên tiên trưởng bỗng nhiên trong lòng thắt lại. Hắn lập tức nhảy ra sau hai bước, giơ tay lên triệu ra phi kiếm, lớn tiếng thét hỏi:

- Ngươi là người phương nào, khai thật ra đi.

Lâm Nhất nhìn âm khí quấn thân, lập tức lại nhìn xung quanh. Không có một bóng người, ánh chiều tà đã dần dần đi xa. Hắn chậm rãi quay đầu lại, mặt không biểu tình nói:

- Ta chỉ là một phàm nhân, không biết vì sao tiên trưởng lại đối đãi như vậy.

Nói xong, người hắn trầm xuống, song chưởng đột nhiên dùng sức vùng ra, rắc một tiếng, trói buộc sụp đổ hơn nửa.

Lịch Nguyên tiên trưởng hoảng sợ, cả kinh kêu lên:

- Ngươi làm thế nào mà thoát được Âm Hồn tác của ta.

Chợt thấy trói buộc trên người đối phương vẫn còn, vẫn đờ đẫn đứng tại chỗ mà không hề giãy dụa, hắn lập tức trong lòng bình tĩnh lại, hung tợn nói:

- Ngươi đầu đeo linh khí như trâm gài tóc, ngực giấu dị bảo, tuyệt không phải người tầm thường! Hôm nay lọt vào tay bản tiên trường, coi như ngươi xui xẻo.

Nói xong, ngón tay hắn điểm một cái, kiếm quang bỗng nhiên bắn tới.

Nhìn tên gia hỏa càn rỡ trước mắt này, hai hàng lông mày Lâm Nhất hơi nhướn lên. Trọng thương mới khỏi, khó tránh khỏi sức lực không đủ! Có điều, hôm nay nếu không giết được một tiểu bối Trúc Cơ, sau này phải làm sao?

Chỉ trong nháy mắt, một đạo kiếm quang đã đến trước mặt. Lâm Nhất không né tránh, đột nhiên xông về phía trước, Âm Hồn tác còn sót lại rắc một tiếng vỡ nốt. Sau đó, phi kiếm đánh trúng ngực hắn rồi đột nhiên văng ra sau.

Dùng linh khí sắc bén, không ngờ xuyên qua được một thân thể người phàm? Dưới sự kinh hãi, trong lòng Lịch Nguyên thầm biết không ổn. Hắn không dám do dự, xoay người lại tung ra một thanh phi kiếm, muốn bay lên trời.

Lâm Nhất sao chịu bỏ qua! Nếu để mặc tên này rời đi. Tiến có thể công, lùi có thể thủ, lại gọi tới một đám bang thủ, hôm nay sẽ rất phiền phức! Liền vào lúc đối phương xoay người bay lên, chân chưa bước được lên cầu vồng kiếm, hắn đã từ dưới đất nhảy lên, một tay ôm ngang hông đối phương.

Thất kinh, Lịch Nguyên tiên trưởng chưa kịp hồi thầm, thiết quyền đã ầm một tiếng đập xuống. Hắn đứng không vững, đột nhiên ngã xuống. Bùm một tiếng, rơi xuống đất, mà người lại bị một người cưỡi lên. Người này xuống tay không chút lưu tình, còn luôn miệng mắng:

- Rơi vào trong tay lão tử, càng xui xẻo hơn.

- Ối ối ối, ngươi dám đánh bản tiên trường. . . Tha mạng!

Lịch Nguyên tiên trưởng kêu thảm không ngừng, lại muốn thi triển pháp thuật để chống lại. Không ngờ quyền đầu của đối phương càng lúc càng nặng, đánh cho hắn gãy xương đứt gân, đầu rơi máu chảy, căn bản không thể chống đỡ.

- Một kẻ xấu xa dơ bẩn, một kể vô lương vô đức mà cũng dám xưng tiên trưởng!

Sau một phen dày vò, Lâm Nhất giống như được giãn gân giãn cốt. Hắn ánh mắt lạnh lùng, dùng sức hung hăng nện xuống một quyền. Bùm một tiếng, trắng đỏ văng khắp nơi, người nào đó đã mất nửa cái đầu, theo đó hai chân giật giật rồi không còn động tĩnh nữa.

- Phì! Đồ yếu đuối!

Lâm Nhất bị máu đen văng lên mặt, không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt. Hắn xé một mảnh áo của đối phương ra để lau mặt, sau đó thì đổ sang bên, lúc này mới cảm thấy trong người nhộn nhạo! Một lát sau, hắn cẩn thận nhìn chung quanh, trong sơn cốc vẫn vắng lặng không bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.