Vô Tiên

Chương 1676: Chương 1676: Buồn cười (1)




Lịch Nguyên tiên trưởng khi đang doanh, trong lúc vô tình có được một kiện linh khí. Mừng thầm, hắn nói với hai vị sư huynh là muốn bế quan, chỉ là để ở lại tế luyện bảo vật. Mà sau khi bận rộn một ngày, lại không có thành quả gì.

Bên trong mũi nhọn giống như châm đó, ấn ký thần thức quá cường đại, bằng vào tu vi của Lịch Nguyên vẫn chưa thể tế luyện và thu về làm của mình! Rơi vào đường cùng, hắn liền đi ra ngoài hít thở.

Chỗ nghỉ của các cung phụng trong doanh chính là chỗ yên lặng gần đỉnh núi. Từ trên cao nhìn xuống có thể bao quát quân doanh. Sau khi ra khỏi tĩnh thất, hơi chút ý một chút, Lịch Nguyên liền phát hiện cô linh linh bóng người trơ trọi trong một căn lều ở dốc núi phía dưới, chính là là tên binh lính hạ lưu chưa chết kia!

Nhất thời trong lòng không vui, Lịch Nguyên lâm thời nảy lòng tham đạp phi kiếm lao xuống.

Cùng lúc đó, Lâm Nhất thuận tay khoác áo lên che ngực, dừng chân ngước nhìn.

Theo kiếm quang kỳ dị rung động, Lịch tiên trưởng nhảy xuống khỏi thần khí. Hắn rất uy nghiêm đi mấy bước, cả vú lấp miệng em quát lên:

- Sợ chiến, chính là tử tội! Ngươi có biết không?

Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, thuận tay ném giày xuống dẫm dưới chân, ôm quyền nói:

- Được thượng quan thương xót, cũng cho nghỉ ba ngày, tại hạ mới có thể ở lại trong doanh dưỡng thương! Mong tiên trưởng hiểu cho!

Phương ngôn thổ ngữ của Ô Kiền bị hắn nói càng lúc càng lưu loát.

Không có tội để truy cứu, khiến cho Lịch Nguyên có chút mất hứng! Hắn không chịu bỏ qua, ánh mắt gian tà quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới. Một lát sau, hắn hất chòm râu dê, vênh mặt phân phó:

- Bản tiên trưởng muốn tới hậu sơn, đi trước dẫn đường đi!

- Quân doanh không thể tùy ý ra vào, hơn nữa tại hạ lại đang có bệnh nặng.

Có Trời mới biết hậu sơn là ở đâu, lại không thể lên tiếng hỏi, Lâm Nhất đành thuận miệng nói qua quít.

- Ngươi dám kháng lệnh à?

Đôi mắt nhỏ của Lịch Nguyên lập tức lại biến thành lớn hơn nhiều.

Lâm Nhất nhướng mày, cúi đầu đáp:

- Tại hạ không dám!

- Hừ! Một kẻ hạ tiện như ngươi chắc chắc không có cái gan này!

Lịch Nguyên vung tay, vênh váo tự đắc quát lớn:

- Dẫn đường cho bản tiên trưởng ra khỏi doanh, không được làm trái!

Nói xong, hắn đạp cầu vồng kiếm bay thẳng ra ngoài đại doanh.

Cái tên tiên trưởng cũng là nhớ mãi không quên hậu sơn mà Đại Đầu nói! Lâm Nhất yên lặng đi giày vào, trở lại lều trại tìm tấm thẻ trúc đeo lên thắt lưng, sau đó theo đường đi xuống triền núi. Một lát sau hắn đi tới môn hộ của quân doanh. Hai bên hàng rào rộng hơn hai trượng, mỗi bên dựng một tòa tháp gõ cao chót vót, bên trên có cường cung ngạnh nỗ, còn có binh lính canh gác. Trước cửa có bách phu trưởng đứng trực, là tráng hán mặc thú giáp, đeo lợi nhận.

Lâm Nhất tới gần bách phu trưởng, giơ yêu bài ra. Không đợi hắn nói đại danh của tiên trưởng ra, đối phương đã lạnh lùng liếc một cái về phía tay hắn, rồi bực mình hất cằm, quát:

- Quá giờ Dậu thì không được về doanh, chớ có quên! Cút!

Những hán tử này đều có đức hạnh như nhau, há miệng ra chính là ô ngôn uế ngữ! Ít nhiều cũng được tai nghe mắt thấy ba tháng, Lâm Nhất xem như cũng quen lắm rồi. Có người mở cửa hông, hắn đi qua, vòng những vật như cự mã lộc giác rồi ra khỏi quân doanh.

Quay đầu lại nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn mặt rời nghiêng nghiêng Lâm Nhất theo sơn đạo đi về phía tây. Hắn nhớ hướng đi của thằng ôn đó, chắc chính là ở trong sơn cốc phía trước.

Sau vài ba dặm, Lâm Nhất vòng qua một cái đồi. Một đạo kiếm quang từ trong sơn cốc cách đó không xa bay qua bay lại không ngừng, tiếp theo bỗng nhiên lóe lên đi tới trước mặt. Vị Lịch tiên trưởng kia trên cao nhìn xuống quát:

- Cây trâm trên đầu ngươi rốt cuộc là tới từ đâu, còn không mau tìm cùng ta.

Sơn cốc này có phạm vi hơn mười dặm, ngọn núi che đi mặt trời đang ngả về tây, xung quanh lộ ra vẻ tăm tối. Ánh mắt Lâm Nhất liêc nhìn phải, giả vờ như chợt nhớ ra, ôm quyền nói:

- Tiên trưởng là muốn tìm xuất xứ của cây trâm đó à, vậy xin đi theo ta.

Thấy hắn thuận theo, Lịch Nguyên hừ một tiếng, thu hồi kiếm quang hạ xuống bên cạnh, thần sắc có chút khẩn cấp.

Đám người Lý Đại Đầu từng nhắc tới, chỗ chôn thây chính là một nơi loạn! Lâm Nhất nghĩ nghĩ rồi đi thẳng tới chỗ âm u hoang vắng nhất của sơn cốc!

Lịch Nguyên tự cho là khôn khéo, còn không quên để ý đường đi dưới chân Lâm Nhất. Thấy có vết bánh xe xuất hiện, hắn lúc này mới nghênh ngang đi theo. Tiên uy ở đó, một tiểu binh chắc không dám không nghe!

- Ha ha! Vẫn chưa biết tiên trưởng đến từ tòa linh sơn nào, tại hạ ngưỡng mộ duyên từ lâu.

Dưới chân không ngừng, Lâm Nhất quay đầu nịnh hót một câu. Ai ngờ đối phương khinh thường hừ một tiếng, mắng:

- Một binh lính hạ lưu như ngươi mà dám ngấp nghé duyên, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng.

Ánh mắt Lâm Nhất phát lạnh, tiếp tục đi tới. Vốn định từ trong miệng thằng nhãi này tìm hiểu một chút tin tức, lại rơi vào kết cục tự rước lấy nhục! Không có tâm tư nói chuyện, hắn bước nhanh hơn. Mà đối phương không buông tha, đi theo phía sau hùng hùng hổ hổ nói:

- Một đám hạ tiện, dơ bẩn không chịu nổi, khó vào luân hồi. Bản tiên trưởng không kiếm được lợi ích, lại phải chờ tới kỳ hạn ba năm hết mới có thể quay về. Ai bảo sư tổ có giao tình thâm sâu với quốc quân, một môn toàn là cung phụng, tiện nghi cho các sư thúc sư bá, chỉ hại chúng ta đến khổ.

Một lát sau, Lâm Nhất đi tới chỗ âm u ẩm ướt của sơn cốc. Hắn quay đầu lại liếc một cái, vươn tay ra chỉ về phía trước nói:

- Đây chính là nơi loạn táng hài cốt, tiên trưởng không ngại thì tự tìm kiếm. Chuyện đã xong, thứ cho tại hạ không thể bồi tiếp!

Mà hắn vừa nhấc chân, lời nói của đối phương đã trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ở lại với bản tiên trưởng, bằng không thì có hối hận cũng muộn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.