Bất kể là thân bằng hay là cừu gia, bất kể là đã chết hay là còn sống, tất cả cuối cùng đều dần dần đi xa. Giống như phong cảnh khó quên và thời tiết tươi đẹp, xuất hiện ở phía trước, bỏ lại ở ven đường. Khi nghỉ chân nhìn lại, hồng nhạn xa xôi, hình ảnh khó tìm!
Chuyến đi tới Hành Thiên Tiên Vực, mười người cùng từ Cửu Châu tới chết hơn nửa. Trừ mình trốn thoát giữ được tính mạng ra, Công Lương Tán, Xuất Vân Tử và Bách Lý Xuyên thì tung tích không rõ. Còn Hoa Trần Tử, nàng ta rốt cuộc có chết không? Còn nhớ trong tiếng thở dài quen thuộc đó có ai oán, có thoải mái, còn có sự vui mừng khó hiểu! Ta cùng ngươi đi khắp thiên nhai.
Lâm Nhất buông đồ ăn xuống, chậm rãi đứng dậy ra khỏi lều trại. Hai tay hắn không nhịn được đan vào nhau, giống như nỗi lòng rối rắm hiện tại!
Không có thần thức, Càn Khôn giới trên ngón tay cũng không có tác dụng, cũng không thể biêt được gì từ trong vòng ngọc đó. Chỉ có điều, trong ảo cảnh của Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh Sinh tử chi địa, nữ tử dung mạo xinh đẹp lại tính tình quái dị đó thật sự khiến người ta hồ đồ.
Chưa tới chính ngọ, mặt trời nóng rát đã khiến người ta không thể mở được mắt. Lâm Nhất giơ tay che trán, quan sát xung quanh. Trong quân doanh trống không không thấy bóng người, chỉ có từng chiếc lều trại san san phơi mình dưới ánh nắng, sóng nhiệt mờ mịt, múi chua xộc lên trời.
Ở một nơi như vậy, không ngờ trốn ở trong lều trại mê man ba tháng! Mà hiện giờ tỉnh dậy, không ngờ không phát giác ra có gì không ổn! Chỉ là mùi trên chiếc áo ngoài này thật sự hơi khó ngửi.
Thấy trên con đường trước lều trại có một khối đá nằm phơi nắng, Lâm Nhất chậm rãi bước đi tới. Hắn kéo áo trên người xuống, lại nhấc chân hất đôi giày rách ra, sau đó ngồi lên tảng đá. Xì, một tiếng như bị da bị bỏng từ dưới mông truyền đến, hắn hoàn toàn không phát giác, cứ ngồi phơi nắng dưới mặt trời như lửa nóng, để xua đi mùi mốc trên người.
Giữa thời tiết nóng bức, Lâm Nhất cởi trần ngồi dưới ánh mặt trời chói chan. Chỉ chốc lát sau, hắn đã là mồ hôi đầm đìa! Vốn là một cao thủ Nguyên Anh xuống đất xuống đất mà có gân cốt bách luyện, sớm đã hàn thử bất xâm. Mà hắn hiện tại lại tóc bên bết, tình hình nhếch nác, rất giống một phàm nhân ăn uống đái ỉa ngủ nghê không thể thiếu cái nào!
Lâm Nhất cúi đầu, để mặc mồ hôi không sạch sẽ chảy xuống ngựa. Vết thương ngoài da tất cả đều đã khép lại, chỉ để lại mấy vết sẹo mờ mờ, ngưa ngứa dưới ánh nắng. Không có linh khí hộ thể, ấm lạnh biết ngay, cũng có một phen tư vị khác lạ!
Ngồi Không nhúc nhích hai canh giờ, Lâm Nhất lúc này mới thoải mái hừ một tiếng, đứng dậy đi vào trong lều ngửa đầu uống một bình nước, sau đó lại quay tới chỗ tảng đá tiếp tục ngồi phơi nắng. Theo mồ hôi không sạch sẽ dần dần nhạt đi, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể đã thông suốt hơn nhiều.
Vạn vật sinh ở dương, vạn vật chết cũng ở dương. Phàm nhân sinh ra và già đi, đều do dương khí làm chủ; Tinh huyết nước bọt sinh thành đều do dương khí hóa thành. Vì vậy, dương cường thì thọ, dương suy thì chết. Tinh doanh thì khí thịnh, khí thịnh thì thần toàn, thần toàn thì thân kiện, vân vân. Lâm Nhất bị thương nặng mới khỏi, khí huyết tích tụ đã lâu, phơi nắng dưới ánh mặt trời chí dương như vậy, cũng hợp với thuyết dưỡng sinh của đạo gia phàm tục.
Lúc mặt trời lặn, giày và áo da thú trên mặt đất giống như bị phơi nắng tới chín, không chỉ vừa khô lại vừa cứng, cũng nhỏ đi rất nhiều. mà Lâm Nhất trừ chảy hết một thân mồ hôi ra thì trên dưới không có gì không ổn. Hắn chính là da thịt cứng như kim thạch, chỉ sợ thật sự dùng đao chém lửa đốt cũng chẳng tổn hại mảy may!
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Trong không trung, mặt trời treo cao, chỉ độc không thấy vầng 'minh nguyệt' to mà kỳ lạ đó. Chẳng lẽ lão long đã mang mình ra khỏi Hành Thiên Tiên Vực?
Nhất thời ngơ ngác khó hiểu, Lâm Nhất ngẩn ngơ ngồi trên tảng dá. Đại kiếp nạn sinh tử đó đều là bảo vật của Hạo Thiên tháp gây nên. Đám người Tùng Vân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ khi chết thảm vẫn không rõ đầu đuôi, mà bản thân hắn thì lại rõ.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi giơ tay lên sờ mi tâm! Ngày đó trong Hạo Thiên tháp, trong nháy mắt chạm vào cấm chế trên ngọc đài, hai thanh thước ngọc liền bay vào trong thức hải của hắn. Lúc đó người ở đó đều không phát hiện. Mà tất cả những gì xảy ra tiếp theo lại khiến người ta không kịp chuẩn bị!
Công Lương Tán hoặc là Xuất Vân Tử tất nhiên có cái hiềm bán đứng đồng đạo va bỏ đá xuống giếng! Mà Tùng Vân, Văn Bạch Tử, Mặc Cáp Tề, Âm Tán Nhân và Hoa Trần Tử gặp nạn, có thể nói là không phải không có liên quan tới Lâm Nhất hắn! Hiện giờ nhớ lại, không khỏi khiến người ta tâm sinh áy náy! Bất kể là như thế nào, là Lâm Nhất ta có lỗi với các vị đạo hữu Cửu Châu.
Qua hồi lâu, Lâm Nhất lúc này mới thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy. Tuy nói tu vi không còn, nhưng gân cốt đã qua thối luyện tuyệt không tầm thường. Nghỉ ngơi như vậy một ngày, khí lực trên người dường như cũng hồi lại mấy phần. Hắn nắm chặt quyền đầu, không nhịn được oán hận nhổ một ngụm nước bọt.
Lâm Nhất ta cười nhìn ân oán, nhưng không phải là người có thù mà không báo!
Thân Nhạc và Tổ Uyên! Bất kể ngươi là Thiên Uy Phục Long hay là ác hổ chắn đường, chỉ cần ta không chết, mượn câu của Lý Đại Đầu mà nói, chuyện này con mẹ nó chưa yên đâu!
Lâm Nhất xoay người nhặt áo và giày lên, thuận tay vỗ mấy cái. Hắn lùi ra sau mấy bước, định xoay người quay về lều thì đúng lúc này một đạo kiếm quang đột nhiên từ xa bay tới, theo đó một tiếng quát chói tai vang lên.
- Đứng lại cho bản tiên trưởng.