Mệt mỏi! Cứ như vậy ngủ ba tháng! Mà khi tỉnh lại vẫn khiến người ta tâm thần mỏi mệt!
Sau khi Lâm Nhất ăn vào hơn mười cân thịt, không rảnh để ý tới bốn người Lý Đại Đầu, ngã xuống cái đệm mốc meo, lại một mình chìm vào trong bóng tối.
Sau khi nuốt long huyết, Lâm Nhất gân mạch đứt đoạn, da thịt rách toác, gân cốt đứt từng khúc, gần như là nổ tan xác mà chết. Vào lúc sinh tử tồn vong đó, một dòng khí cơ kỳ dị lại thủy chung thủ hộ tâm mạch, cũng cường hành áp chế long huyết, nhặt lại môt mạng cho hắn! Mà vào lúc nguy cấp cuối cùng, lão long liều chút tàn hồn chi lực xuất thủ cứu giúp, khiến hắn thoát được một kích tất sát đó.
Về phần làm thế nào mà xuyên phá hư không, cũng trong một đêm mưa gió rơi vào trong đống người chết đó thì Lâm Nhất cũng không biết. Cho đến sau hơn một tháng hắn được đám người Lý Đại Đầu mang về, mới từ từ có tri giác. Mà hắn vẫn cực kỳ mỏi mệt, tiếp tục ngủ say. Ba, bốn trăm luôn hành tẩu trên đường, chưa bao giờ ngừng lại. Khi bị buộc phải ngừng bước chân, không ngờ lại khốn đốn như vậy.
Trầm trầm vô mộng! Có lẽ là cứ vậy hôn mê bất tỉnh! Mà cứ cách vài ba bận, Lâm Nhất vẫn không ngừng bị kinh động. Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là có người đang lau người cho mình, có thể nghe được có người ở bên cạnh trêu đùa, mắng chửi, cũng từ từ biết được tên của bốn người trong lều trại và tình hình đại khái của quân doanh. Mà hắn dưới sự thân bất do kỷ, không thể không hồi tưởng lại tất cả những gì từng phát sinh.
Trong sự đứt quãng, giây phút sinh tử đó hóa thành vô số mảnh vụn ùn ùn kéo đến, khiến Lâm Nhất minh bạch tình cảnh của mình, cũng theo đó ngã vào vực sâu. Thần thức vô dụng, khí hải đóng chặt, tu vi mất hết, cho dù Huyễn Đồng trong mắt cũng tan biến không thấy đâu. Đại nạn không chết, hắn lại trở thành một phàm nhân chân chính!
Tu luyện gần bốn trăm năm, khi sắp hóa thân lại mất hết tu vi, không khác gì trời sập đất nứt khiến người ta sinh tuyệt vọng. Không chỉ như vậy, lão long cũng không có động tĩnh, chắc là vì mình mà mệt mỏi và tổn thương căn bản! Ài! Ơn nghĩa nhiều lần liều mạng cứu giúp, bảo người ta phải báo đáp thế nào đây! Còn cả nữ tử tinh quái đó nữa, đối mặt với lựa chọn sinh tử, không ngờ lại dứt khoát kiên quyết như vậy.
Sau ngày sau chán nản, Lâm Nhất từ trong vô tri vô giác bình tĩnh lại. Tuy không có thần thức nên không thể nội thị, hắn vẫn phát hiện sự dị thường của thân thể. Theo cơn đau bên trong và bên ngoài cơ thể bớt dần, da thịt đã nứt toác cũng từ từ khép lại; Gân mạch và gân cốt gãy đứt cũng dưới sự tác động của một tia khí cơ đó mà dần dần hoàn hảo như lúc ban đầu.
Bị thương nặng như vậy vẫn có thể tự lành, khiến cho Lâm Nhất trong lòng thầm sinh chờ mong! Hắn dứt khoát tiếp tục ngủ say, để mặc một tia khí cơ không thể tự khống chế đó trôi khắp cơ thể.
Có điều sự hiện thân của Lịch tiên trưởng đã khiến Lâm Nhất sợ hãi.
Cho dù là hai mắt vẫn nhắm, nhưng dựa vào kiến thức tích góp nhiều năm của hắn, vẫn có thể cảm nhận được uy thế trên người đối phương. Tiên trưởng đó chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Vốn tưởng rằng thân phận của mình sẽ bị lộ, lại không ngờ thằng ôn này chỉ vì cái trâm gài tóc đó mà đến! Cũng may Lý Đại Đầu ứng đối thích đáng, bằng không thật sự không biết sẽ gặp phải phiền phức gì!
Có điều, bị cướp đi chỉ là một cái trâm tới từ Đại Hạ phường. Mà Long Thủ trâm chỉ sợ bị tổn hại hoặc mất đi lại vẫn sớm bị mình dấu đi, sau khi ra khỏi Hậu Thổ tiên cảnh thì không lấy ra dùng nữa.
Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ dám cướp pháp bảo trên đầu mình, còn khinh thường gọi là pháp khí, thật đúng là ngu ngốc! Chẳng lẽ là thế đạo này đã thay đổi? Có điều, trước khi chưa rõ tình hình, trong quân doanh vẫn có thể xem là một nơi để ẩn thân! Mà địa phương hai nước giao chiến này có phải vẫn thuộc Hành Thiên Tiên Vực không?
Ngày hôm sau, tiếng kèn vang vọng quân doanh, tiếng trống chấn động đại địa, Lâm Nhất theo đó cũng chậm rãi bò dậy. Không muốn bị người ta ném ra sau núi, lại càng không khiến đám người Lý Đại Đầu khó xử, hắn đành phải nhận thân phận Khiêu Đãng doanh Triệu Điếc. Ngoài ra, thương thế trên hắn hắn cũng đỡ bảy tám phần, tuy nói không có tu vi, song gân cốt khí lực vẫn còn, còn có võ công không tầm thường, ở trên chiến trường giữ mệnh chắc không khó!
Hơn nữa để thích ứng với tình cảnh, việc chưa xong đành để ngày sau rồi tính.
Lâm Nhất đứng trong lều trại, dưới chân vẫn có chút yếu ớt. Nhìn chiến y và giày da vẫn còn dính đầy máu, lại lau râu đã mọc rậm rạp, hắn không nhịn được lắc đầu. Tu sĩ Trúc Cơ có tục xưng, gọi là 'Vô lậu chân nhân', ý là nói trong cơ thể có thiên địa khác, ngay cả lỗ chân lông cũng không tiết ra ngoài, tất nhiên có thể tùy ý không cho râu mọc. Mà khi hắn trúc cơ mới chỉ hơi hai mươi tuổi, lại từng cắn nuốt Tử Tinh quả có hiệu quả trú nhan, cho nên vẫn có bộ dạng như người trẻ tuổi. Trước mắt không có tu vi, thành tục nhân, râu mỗi ngày một dài, nhất thời vẫn chưa thể thích ứng.
- Triệu Điếc, đừng có cậy mạnh! lên chiến trường, sinh tử vô tình!
Lý Đại Đầu nhìn bộ dạng suy yếu của Lâm Nhất, bỏ lại một câu rồi ra khỏi lều trại.
Thân là Ngũ trưởng, Lý Đại Đầu vẫn tìm Diệp Hậu bách phu trưởng xin một cái nhân tình, đối phương thấy Triệu điếc đã có thể đứng dậy thì không truy cứu nữa, còn cho ba ngày nghỉ ngơi. Hiện giờ Lâm Nhất vẫn chưa bị ném ra sau núi, cũng không phải theo doanh xuất chiến, mà là một mình ở lại trong lều.
Khi Lý Đại Đầu vội vàng dẫn ba huynh đệ xuất chinh, tâm tình không tồi! Hắn nghiêm trang ngắt lời, đôi lúc, 'Dã cẩu' so với người còn có lương tâm hơn!
Lâm Nhất tự biết khí huyết không đủ, thừa cơ khoanh chân ngồi xuống đệm thử thổ nạp. Một lát sau, sau khi phát hiện là vô ích thì lại vận chuyển theo nội công giang hồ, cuối cùngvẫn vô ích. Rơi vào đường cùng. Hắn liền uống nước, ăn thịt chín Lý Đại Đầu để lại, một mình lặng lẽ suy tư.