- Bách phu trưởngcũng là bán ba phần mặt mỏng, chúng ta cũng không thể không biết tốt xấu.
Nói xong, hắn quang sang Triệu Điếc đang nằm bất động, bất đắc dĩ nói:
- Huynh đệ à, ca ca ta đã hết lòng giúp đỡ
rồi! Sáng mai phải đưa nói tới phía sau núi thôi.
- Đa... tạ..
- Đa tạ cái rắm! Ở sau núi có nhiều hổ báo, ngươi không sống được đâu... Hả?
Lý Đại Đầu đáp lại một câu, đột nhiên có phát hiện, không khỏi a một tiếng rồi đột nhiên nhảy dựng lên. Hắn cùng ba vị huynh đệ ở bên cạnh theo tiếng nhìn lại, đều ngạc nhiên không thôi.
Chỉ thấy người đang ngủ say không tỉnh đó lúc này đang chậm rãi mở mắt, vẻ mặt cực kỳ suy yếu. Giọng hắn rất quái dị, không giống khẩu âm Ô Kiền!
Khó khăn lắm mới chờ được vị Triệu điếc này sống dậy, Lý Đại Đầu chưa kịp kinh hỉ thì trong lòng lại giật thót. Hắn chẳng buồn nghĩ nhiều, cúi người xách đại phủ ở bên cạnh lên, hung hăng giơ về phía người nằm trên đệm, mang theo sát khí kinh người lớn tiếng:
- Ngươi tới từ Xích Tang quốc...
Nếu thật sự để tên chó má Hồ Hiên kia nói trúng, hôm nay phiền phức sẽ lớn lắm.
Cùng lúc đó, Hồ Hiên, Ngưu Thắng và Tư Vũ không dám chậm trễ, ai nấy cầm lấy đao. Chỉ cần đối phương hơi có chút không đúng, tức khắc sẽ đao búa bổ vào người.
Lúc này, trong lều trại không lớn lại ẩm ướt, khiến người ta hít thở không thông! Mà đối mặt với bốn đại hán sát khí ngập trời, người đó nằm trên đệm chỉ thản nhiên liếc tới rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
- Cái này...
Đại phủ trên tay Lý Đại Đầu vẫn giơ lên cao, lại kề cà khó có thể hạ xuống, chỉ có trên mặt mồ hôi tí tách rơi xuống đất. Hạ sát thủ với một người lai lịch chưa rõ lại không có sức chống cự, không thể được! Ít nhất thì hắn khinh thường không làm! Ba người khác nhìn theo hắn mà hành động, cũng khó xử theo!
Đúng vào lúc này, người nằm trên đệm lại mở mắt, chậm rãi mở miệng nói:
- Ta. . . Không phải là nhân sĩ Xích Tang.
Ngữ điệu mặc dù có chút lạ lẫm, nhưng lại càng lúc càng giống khẩu âm của mấy người trong lều.
Bùm một tiếng, Lý Đại Đầu hạ đại phủ xuống, lau mồ hôi trên mặt, không khỏi cảm thấy may mắn nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi bất tỉnh thì cũng thôi đi, khi tỉnh lại còn mẹ nó lại dọa cho người ta giật nảy mình! Vừa rồi thiếu chút nữa thì chém ngươi rồi đó.
Đám người Hồ Hiên cũng đều buông binh khí xông tới, ai nấy tò mò nhìn người mê man ba tháng vẫn chưa chết này. Đối phương vẫn vô lực nằm bất động, chỉ có hai mắt là đang lẳng lặng quan sát bốn phía.
- Nói một câu với ca ca ta đi, ngươi là huynh đệ của doanh nào, lát nữa sẽ đưa ngươi tới.
Lý Đại Đầu cầm lấy bình nước Hồ Hiên đưa tới, lại phân phó Ngưu Thắng và Tư Vũ:
- Đỡ hắn ngồi dậy để đút cho chút nước.
Nửa nằm nửa ngồi trêm một chiếc đệm bẩn thỉu, chậm rãi giơ tay lên sờ mặt mình. Khi hắn chạm vào chòm râu đã mọc dài một hai tấc thì hơi run lên. Thấy bình nước đưa tới miệng, lắc đầu cự tuyệt, thần sắc trầm thấp nói:
- Người đều chết rồi, ta cũng quên mất nơi đến.
Lý Đại Đầu kinh ngạc, vội hỏi:
- Quên nơi đến rồi thì có quên cả tính danh của mình không?
Đối phương không thèm nghĩ ngợi, nhẹ giọng đáp:
- Ta tên là Lâm Nhất.
Lâm Nhất? Chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này! Có điều, khẩu âm của người này cũng càng lúc càng giống người một nhà. Lý Đại Đầu nhìn về phía bên cạnh, ba người Hồ Hiên đều lắc đầu tỏ ý không biết. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Vị Lâm huynh đệ này! Ngươi yếu ớt tới mức quên cả đến từ đâu, ngày mai là đến lúc đại chiến rồi, trong quân khó mà dung thân.
Nghe vậy, người trẻ tuổi tóc đen râu đen hơi gật đầu, trong ba tháng ngủ say, hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả về tình hình quanh mình.
Lý Đại Đầu bỏ bình nước trong tay xuống, không nhịn được mà vò đầu bứt tai. Một lát sau, hắn vỗ đùi nói:
- Thôi! Ngươi chính là Triệu điếc, ta sẽ tìm bách phu trưởng xin cho ngươi.
Mà hắn vừa đứng dậy chưa kịp đi thì lại lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã cho. Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn, cổ chân đã bị Lâm Nhất kia nắm chặt, giống như là xiềng xích bằng sắt thép vậy, không ngờ không thể giãy ra được.
- Con mẹ nó, khí lực lớn quá.
Theo một tiếng kinh hô của Lý Đại Đầu vang lên, người đó thả lỏng tay, trong ánh mắt mang theo vẻ áy náy, nói:
- Không cần xin! Nếu ngày mai không cầm được đao thương, cứ ném ta ra sau núi cũng không muộn.
Lý Đại Đầu và ba người Hồ Hiên ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi có thiện ý nói:
- Bệnh nặng mới khỏi, sao có thể xách đao ra trận, hay là tìm thượng quan nói rõ ngọn nguồn đi, đó mới là đạo giữ mạng.
Hắn vốn là có hảo tâm, không ngờ đối phương lại từ chối:
- So với như vậy, chẳng thà tìm chút đồ ăn.
Thấy thế, thần sắc của bốn huynh đệ hòa hoãn lại. Lý Đại Đầu nói một cách thống khoái mà:
- Có thể ăn có thể uống là tốt rồi! Các ngươi nói chuyện với Triệu Điếc nhé, ta đi chút rồi về.
Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi lều trại. Mà đối phương lại lắc đầu với ba người xung quanh, lập tức vô lực nhắm mắt lại lẩm bẩm:
- Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Ta tên là Lâm Nhất! Mệt quá, để ta nghỉ ngơi thêm một đêm.